Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 882: Đến Nhu Đế cung

Đợi Diêm Tiểu Vi đi ra, Lục Trần bọn họ đã rời đi, trong viện chỉ còn lại một mình Thư Mộng Lan.
Diêm Tiểu Vi hiểu được bị đối phương đùa bỡn, tức giận, không khỏi nghiến răng, sau đó nhìn về phía Thư Mộng Lan, hờn dỗi nói: “Bá mẫu, ta đã nói với ngươi đúng không, Lục Trần chính là một kẻ xấu.”
Thư Mộng Lan dở khóc dở cười nói: “Tiểu Vi, nếu Lục Trần không dẫn ngươi đi chơi thì bá mẫu dẫn ngươi đi chơi, thành Phi Tuyết có rất nhiều nơi thú vị.”
Thư Mộng Lan cũng không ngờ Lục Trần lại lừa Diêm Tiểu Vi như vậy, không khỏi an ủi một câu ở bên cạnh.
...
Đoàn người Lục Trần xuất phát đến Nhu Đế cung, chuyến đi này đường xá xa xôi, ít nhất cần một tháng, ở trên thuyền rất nhàm chán, trên cơ bản đều ở trong tu luyện, hơn nữa Tần Tuyết là người yếu nhất, bởi vì nàng muốn tham gia đại hội thiên tài lần này, khoảng thời gian ra ngoài với Lục Trần, mỗi ngày nàng đều tu luyện tăng tu vi.
Vì để có thể tỏa sáng tại đại hội thiên tài.
Nửa tháng sau, bọn họ xuyên qua vùng ven của Tinh Tượng kiếm phái đến Hoàng triều Hứa thị, Hứa Lạc rời khỏi chiến thuyền, bốn người họ lại tiếp tục một đường đi về phía trước.
Lại trôi qua gần mười ngày, chỉ còn nửa ngày là đến Nhu Đế cung.
Ngoại trừ Tần Tuyết ra thì ba người họ đều không tu luyện.
Mộ Dung Thu hơi khó hiểu hỏi Lục Trần: “Không phải ngươi không tham gia đại hội thiên tài sao, vì sao còn đến Nhu Đế cung.”
Lục Trần hỏi ngược lại một câu, nói: “Chẳng lẽ không tham gia thì không thể đến Nhu Đế cung sao, ai quy định.”
Ặc…
Lời này khiến Mộ Dung Thu không cách nào phản bác, tuy rằng không tham gia đại hội thiên tài do Nhu Đế cung tổ chức sẽ không vào được Nhu Đế cung, nhưng vẫn có thể dạo chơi ở trong thành trì.
Tiết Lâm cười hì hì nói: “Mỗi lần Nhu Đế cung tổ chức đại hội thiên tài đều là tràng diện quần anh tụ hội, có thể chứng kiến rất nhiều thiên tài cùng với rất nhiều đại nhân vật, lần trước ta tham gia đại hội thiên tài ước chừng có hơn mười chưởng môn thế lực đứng đầu tới, chậc chậc, tràng diện như vậy, tưởng tượng thôi đã nhiệt huyết sôi trào.”
Lần trước Tiết Lâm đã từng tham gia, tuy thực lực của nàng không tồi, nhưng phóng mắt nhìn toàn bộ Đế Nữ vực chỉ có thể tính là cấp bậc nhất lưu, không thể xuất sắc, không có duyên tiến vào top ba.
“Cũng chỉ có Nhu Đế trong truyền thuyết mới có tư cách khiến cho rất nhiều nhân vật đứng đầu đỉnh cấp Đế Nữ vực hội tụ lại một chỗ.” Rất lâu sau, Tiết Lâm cảm thán một câu.
Lục Trần tò mò hỏi một câu: “Các ngươi đã gặp Nhu Đế chưa?”
Tiết Lâm lắc đầu, nói: “Chưa từng gặp, chỉ nghe danh Nhu Đế, chưa thấy người, luôn ở Nhu Đế cung sao có tư cách nhìn thấy được, cho dù là những người gia nhập Nhu Đế cung có lẽ cũng không có tư cách gặp Nhu Đế.”
Từ nhỏ nàng đã nghe truyền thuyết của Nhu Đế đến lúc lớn lên, sự tích đặc sắc nhất chính là mười hai Thánh Vương của liên minh Thiên Ma tập thể qua đời, Nhu Đế cung ra đời đến nay đã bồi dưỡng không biết bao nhiêu Thánh Vương tiến vào Cửu Thiên, cho nên địa vị của Nhu Đế ở Đế Nữ vực rất siêu nhiên, đương nhiên cũng rất thần bí.
Mặc dù có rất nhiều người đều không có tư cách gặp Nhu Đế, nhưng mọi người suy đoán tu vi đã sớm vượt qua Thánh Vương cảnh.
Mộ Dung Thu cười nói: “Mặc dù ta chưa từng gặp Nhu Đế, nhưng nghe nói Nhu Đế là mỹ nhân đệ nhất của Đế Nữ vực, đẹp lay phàm trần.”
“Sao ngươi biết?” Lục Trần nhìn về phía Mộ Dung Thu.
Mộ Dung Thu cười sán lạn nói: “Ngoại giới thịnh truyền, mọi người đều nói như vậy, dù sao thì người của Nhu Đế cung đều là những tiên tử tuyệt thế, những tiên tử này chủ trì tất cả công việc của Nhu Đế cung, bao gồm tổ chức đại hội thiên tài, lúc bọn họ nói đến Nhu Đế đều là vẻ mặt kính trọng, cho nên tất nhiên Nhu Đế được thịnh truyền thành mỹ nhân đệ nhất Đế Nữ vực.”
Ba người họ nói cười trò chuyện với nhau, lại bay qua một núi hoang mênh mông, lập tức một cổ thành to lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Tần Tuyết tu luyện ở bên cạnh đột nhiên mở to mắt nhìn về phía cổ thành đằng xa phía trước.
Cổ thành đằng xa rất rộng lớn, nhìn mỗi bên cao to tạo cho người ta có loại cảm giác trang trọng nghiêm túc.
Một luồng sáng đen phóng nhanh, xẹt qua trên không trung, rất nhanh đã đến cổ thành.
Cổ thành rất náo nhiệt, xe ngựa trên đường phố ùn ùn, vô cùng phồn vinh, có thể nhìn thấy từng đám đệ tử mặc trang phục thống nhất, những đệ tử này đều đến từ các đại môn phái, bởi vì đại hội thiên tài sắp diễn ra nên rất nhiều thế lực đã sớm tới nơi này.
Ở giữa cổ thành có dựng một cung điện, cung điện nguy nga, khí phái sâm nghiêm, mơ hồ có chút cảm giác thần thánh.
Nơi đó chính là Nhu Đế cung, nơi Nhu Đế ở.
Nhưng theo như những người tiến vào bên trong nói, Nhu Đế sớm đã mở ra một không gian bí cảnh thế ngoại đào nguyên, bên trong núi non trải dài, cây cối xanh biếc, dược điền thành mảng, thác nước như lụa, linh cầm bay múa, giống như tiên cảnh nhân gian.
Tu luyện ở bên trong một ngày còn hơn tu luyện bên ngoài một năm, chỉ cần người gia nhập Nhu Đế cung thì đều có thể tu luyện trong bí cảnh một năm.
Lục Trần khống chế chiến thuyền lơ lửng, nói: “Đến rồi, các ngươi đi xuống đi.”
Ba người họ nhảy xuống từ chiến thuyền, bước xuống mặt đất, rất nhanh phát hiện Lục Trần không thu hồi chiến thuyền mà đi thẳng về phía trước, sau đó dừng lại ở vùng ven quần thể cung điện trang trọng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận