Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1205: Côn Côn

Người mình giết chết là phản đồ Sơn Hải giới, người người có thể tru diệt, nếu như bởi vì con yêu chết đi là tọa kỵ của nàng nên muốn báo thù, hắn có thể phụng bồi.
Tầm mắt Hỏa Tích Quân rơi lên người Lục Trần, cảm giác rất giật mình, phải biết Thánh Vương hậu kỳ bình thường đi tới khu vực tầng thứ ba của biển lửa, đều rất khó nhọc để thừa nhận nhiệt độ nơi này, thế nên biết được n Côn chạy tới câu cá, còn câu được Ngư Vương thì còn tưởng là tin tức giả.
Nhưng bây giờ càng giật mình, thì ra là người đi tới khu vực thứ ba của biển lửa căn bản không phải n Côn, chỉ là một thanh niên ngay cả Thánh Vương cũng chưa tới.
Nàng vẫn còn nhớ được khi bản thân là Thánh Quân, căn bản không chịu nổi khu vực thứ ba, còn chưa hạ xuống phần đáy đã nóng đến không chịu được, trực tiếp rời đi.
Đệ tử của thế lực siêu cấp ở Sơn Hải giới đều biến thái như vậy sao, tu vi mới là Thánh Quân đã đi tới khu vực thứ ba, hơn nữa trông có vẻ không có vấn đề gì cả.
“n Côn đâu rồi?” Hỏa Tích Quân thu hồi suy nghĩ trong lòng, lấy lại tinh thần hỏi.
Lục Trần trả lời: “Ăn rồi!”
“Ăn, ăn rồi!”
Trên trán trơn bóng trắng muốt của Hỏa Tích Quân xẹt qua ba vạch đen.
Vốn tưởng rằng đối phương đại khái trả lời chết rồi, hoặc là trọng thương linh tinh, nhưng ăn lại có ý gì chứ.
“Chính là ăn rồi, mấy năm trước đã bị ta ăn.” Lục Trần vỗ bụng.
Hỏa Tích Quân lảo đảo muốn ngã, cả người xốc xếch ở trong gió, n Côn tự nhiên lại bị người trước mặt ăn.
Đây là người gì thế, sau khi giết tọa kỵ của nàng rồi còn ăn sạch, còn sỉ nhục hơn so với nghiền xương cốt người chết thành tro bụi.
Trên người Hỏa Tích Quân tách ra một luồng uy áp Chí Tôn đáng sợ, đôi mắt đẹp tàn bạo nhìn chằm chằm Lục Trần, cắn răng nói: “Làm sao n Côn đắc tội ngươi, ngươi giết hắn thì không nói, còn ăn sạch.”
“Ta không thấy n Côn và ngươi có ân oán gì?”
Trong đôi mắt Hỏa Tích Quân tràn đầy lửa giận, đối phương mới tới đại hội trảm yêu của Ngũ Hành tông, không có ân oán với n Côn.
Đối phương ỷ vào thân phận của mình giết n Côn, còn ăn sạch, đây cũng thật là quá đáng.
Mắt Lục Trần nhìn chằm chằm Hỏa Tích Quân, thản nhiên nói: “Tọa kỵ của ngươi phản bội Sơn Hải giới, chạy đến biển lửa ám sát ta, lý do này đủ không?”
“Cái, cái gì, n Côn làm phản!”
Hỏa Tích Quân sững sờ cả người ngay tại chỗ, tin tức kia đối với nàng càng thêm kinh người.
n Côn gia nhập vào Thiên Yêu giới, phản bội Sơn Hải giới là sự trùng kích rất lớn đối với nàng.
Khi Lục Trần nói ra lời này, thật ra thì ánh mắt vẫn khóa thật chặt nàng, tọa kỵ của nàng làm phản hoặc là nàng cũng làm phản, mặc dù đối với phương là hậu nhân của Đại Đế, tỷ lệ phản bội rất nhỏ, nhưng không phải là không có.
Suy cho cùng ngay cả Thánh Đế, Thiên Đế đều có người phản bội.
Một Đại Đế âm thầm đầu vào Thiên Yêu, phản bội Sơn Hải giới, điều này có gì không thể chứ.
May mà đối phương chỉ thể hiện dáng vẻ kinh ngạc, không thay đổi sắc mặt gì khác, khiến Lục Trần thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi nói n Côn làm phản thì làm phản, làm sao ngươi khiến ta tin tưởng ngươi?” Hỏa Tích Quân lấy lại tinh thần, đôi mắt đẹp phun lửa hỏi.
Nàng vẫn chưa tin tọa kỵ đi theo nàng nhiều năm là phản đồ, điều khiến người ta khó chấp nhận là n Côn làm phản rồi, nàng lại không có một chút phát hiện nào.
“Có tin hay không là tùy ngươi.” Lục Trần tự nói: “Ta còn muốn dựa vào thân phận của n Côn âm thầm liên lạc với Thiên Yêu, tốt nhất ngươi đừng vạch trần ta, nếu không ngươi cũng là phản đồ.”
“Ta không phải là phản đồ.” Hỏa Tích Quân cắn chặt hàm răng.
“Nếu như ta nói ngươi phải thì ngươi phải.” Lục Trần nói.
“Tại sao?” Hỏa Tích Quân không phục, tức giận nói: “Mặc dù n Côn làm phản, nhưng mà ta không phản bội, ngươi không thể nói xấu ta.”
Lục Trần lười giải thích với nữ nhân này, hắn trực tiếp rời đi, bay hơn mười dặm thì Lục Trần chợt nhìn thấy một người quen đang đứng ở bên bờ câu cá.
Lục Trần nhận ra đối phương, chính là tên lớn giọng trong đám người lúc trước.
Lớn giọng gào thét một tiếng khiến hắn bại lộ thân phận.
Lục Trần bay đi, đối phương rất chuyên chú, lực chú ý vẫn ở trên cần câu, ngay cả Lục Trần đến gần cũng không nhận thấy được, trong miệng không ngừng thì thào: “Ta muốn câu Ngư Vương, ta muốn câu Ngư Vương.”
Đoán chừng lớn giọng bị kích thích, vì hắn câu được Ngư Vương nên cũng muốn câu Ngư Vương.
Lục Trần đi tới, vỗ bờ vai của hắn.
Lớn giọng thấy n Côn, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười: “Côn Côn, ngươi có thể nói cho đại ca như thế nào mà ngươi câu được Ngư Vương không, có kinh nghiệm gì truyền cho ta không?”
“Kinh nghiệm ư, đương nhiên là có.” Lục Trần ngoắc ngón tay với hắn, ý bảo lớn giọng kề tai tới đây.
Lớn giọng không nghi ngờ gì, đầu cúi lại.
Lục Trần chỉ vào nơi xa của biển lửa, nói: “Ngươi nhìn…”
Lớn giọng nhìn theo phương hướng ngón tay Lục Trần chỉ, ngoài dung nham cuồn cuộn nóng chảy thì không thấy cái gì.
Đột nhiên, một cảm giác sợ hết hồn hết vía dâng lên trong lòng, có nguy hiểm! Đáng tiếc, không đợi hắn kịp phản ứng, cái ót truyền đến cơn đau day dứt, sau đó trước mắt tối sầm, ngã thẳng bên bờ.
“Mẹ kiếp, này thì bại lộ thân phận của ta.” Lục Trần nhìn lớn giọng hôn mê, thầm mắng một câu, nói xong thì trực tiếp rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận