Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1164: Đánh bại Thánh Vương (2)

Trưởng lão Thánh vương của Thiên phủ một phát tay liền rơi vào thế hạ phong, hắn biết mình vĩnh viễn không phải là đối thủ của thanh niên trước mắt, hai người gần như không có tư cách giao chiến, ít nhất cần xuất động Thánh vương đỉnh phong, có lẽ mới có thể giao thủ với thanh niên này và bắt được.
Hắn không chút do dự, nhanh chóng xoay người, bước chân chợt đạp mạnh, hóa thành một cầu vồng phóng lên cao.
“Còn muốn chạy trốn ở trước mặt ta, phải nằm mơ giữa ban ngày không?” Lục Trần nhìn bóng dáng đối phương, cười khinh thường một tiếng.
Quy tắc lôi điện quanh người Lục Trần đậm đặc, giống như một thiểm điện thoát ra, đuổi theo đối phương trong chớp mắt, hung hăng tung ra một quyền.
Phịch!
Chỉ thấy cường giả Thánh vương kia vốn đang trên vòm trời, thân thể đột nhiên bay ngược trở về, hung hăng té ở trên khoang thuyền, chấn động khiến thuyền lớn khẽ rung.
“Phốc!”
Hắn gục ở trên khoang thuyền, phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Lục Trần, run rẩy nói: “Ta đến từ Thiên phủ.”
Sức chiến đấu của hắn vĩnh viễn không phải đối thủ của đối phương, bây giờ hi vọng bối cảnh của bản thân có thể khiến đối phương kinh sợ.
Ngoài điều đó ra thì không còn cách nào.
Quả thực ánh mắt thành viên trên thuyền lớn của Thiên phủ không thể tiếp nhận nhìn một cảnh tượng này, Thánh vương duy nhất trên thuyền lại bị đối phương đánh chật vật ở trên khoang thuyền.
Đây cũng là một Thánh vương, cũng thua trong tay Thánh Quân này, điều này khiến mọi người có cảm giác như nằm mơ.
Người mạnh nhất trên thuyền cũng thảm bại trong tay đối phương, kế tiếp bọn họ có đãi ngộ gì, sắc mặt đám người này của Thiên phủ trắng bệch, giống như bị người dùng nước lạnh giội từ đỉnh đầu, lạnh từ đầu đến chân.
“Những lời này của ngươi khiến ta nghe như kén chui ra, Thiên phủ rất lớn mạnh phải không?” Lục Trần móc lỗ tai, vẻ mặt thần thái khinh thường, một thần thái lớn lối nghiễm nhiên không coi trọng Thiên phủ.
Bối cảnh của Thiên hủ đến từ Thượng Tiêu Thiên cung của Thượng giới, bên trong có đại năng tuyệt thế của đỉnh Thánh Đế trấn giữ, đúng là một quái vật lớn.
Nhưng Lục Trần gần như không quan tâm.
Lục Trần tung ra một cái tát, đánh bay Thánh vương trên khoang thuyền, lăn vài vòng, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
“Vốn dĩ ta cũng muốn rời đi rồi, cũng không có đi Thiên phủ tìm phiền toái, các ngươi một hai phải dán mặt tới đây để ta đánh, khó từ chối thịnh tình, không đánh chết các ngươi thì ta cũng cảm thấy ngại quá.” Lục Trần vút lên trời cao đứng ở trong không trung, dùng tư thái nhìn xuống nhìn chằm chằm Thánh vương nói.
Lời nói của Lục Trần khiến người trên thuyền có phần hối hận.
Giống như quả thật như thế, đối phương lên thuyền đầu tiên cũng không ra tay với bọn họ, chẳng qua là hỏi thăm tin tức của người truy nã.
Chẳng qua bọn họ là người của Thiên phủ, quen ngang ngược từ trước, đối phương nói với mọi người đây là tiểu đệ của hắn, vậy còn không bắt thì chờ cái gì.
Sau đó, xảy ra chuyện khiến bọn họ hết sức hối hận.
Hiển nhiên bọn họ chủ động ra tay khiến quan hệ hai bên không thể hòa hoãn.
“Bây giờ ngươi rời đi, chuyện này đến đây coi như xong.” Thánh vương bị thương yếu thế, nhìn Lục Trần nói.
“Bây giờ biết ra vẻ đáng thương, ngươi không cảm thấy muộn sao?” Lục Trần nói.
Ánh mắt Lục Trần lạnh lùng nhìn xuống Thánh vương này vài giây, trong đồng tử không dao động chút nào, bàn tay vung lên, một tiếng xuy, âm thanh lợi khí nhập vào cơ thể vang lên.
Chỉ thấy thân thể Thánh vương kia hung hăng giật mình, sau đó, sắc mặt vốn hoảng sợ chuyển thành tuyệt vọng, dùng giọng điệu run rẩy nói: “Ngươi, ngươi lại phế tu vi của ta.”
Thánh vương này cảm giác đan điền bị người ta chia ra làm hai, đau nhức vô cùng, sức mạnh trong cơ thể hơn thật đang nhanh chóng bay mất.
Hắn lại bị phế đan điền.
Ngọn nguồn sức mạnh của cường giả dưới Đại Đế chủ yếu dựa vào đan điền, đan điền giống như động lực hạt nhân, có thể kéo dài thu phát không ngừng.
Đan điền của bất kỳ cường giả nào bị phế cũng sẽ biến thành phế nhân.
Chẳng qua sau này cũng có cơ hội dùng đan dược khôi phục, nhưng muốn khôi phục thành đỉnh phong, không biết cần bao nhiêu vạn năm.
Đây chỉ là trừng phạt Lục Trần cho đối phương, không để cho hắn hồn phi phách tán đã đặc biệt khai ân.
“Thanh niên trên bức họa hiện giờ đang ở nơi nào?” Ánh mắt Lục Trần lạnh nhạt nhìn đối phương, toàn thân tràn ngập uy áp lớn mạnh, giống như thần nhìn xuống người phàm.
“Ngươi lại phế ta, ngươi lại phế ta!” Lòng Thánh vương này như tro nguội, thì thào lẩm bẩm.
Hắn từ một cường giả cấp Thánh vương mắt nhìn xuống nhân gian, một đêm hóa thành người phàm, gần như không chịu được cách biệt khổng lồ này, lại càng không có lòng nghe câu hỏi của Lục Trần.
Tuy nói đan điền có thể chữa trị, nhưng muốn từ người phàm, từng bước từng bước đi lên đỉnh phong, trở thành Thánh vương lần nữa thì khó khăn cỡ nào.
“Nếu không nói, vậy thì đi Thiên phủ một chuyến.” Lục Trần lạnh nhạt cất giọng nói, hắn lao xuống, mang Thánh vương bị hắn phế bỏ đi, tiến vào bên trong Thanh Nguyệt Thoa.
Trên thuyền lớn, một đám võ giả còn sống thấy Lục Trần rời đi, trong lòng dâng lên cảm giác may mắn nồng đậm.
Chẳng qua lời Lục Trần để lại khiến bọn họ ngẩn người.
Ở Trung Châu vực phế một Thánh vương của Thiên phủ cũng bỏ đi, hắn còn dám đi Thiên phủ?
Chẳng lẽ thật sự coi Thiên phủ bọn họ thành quả hồng mềm sao?
Lục Trần tiến vào Thanh Nguyệt Thoa, ném Thánh vương phế bỏ ở trên khoang thuyền, nhìn Yến Tử Hiên áy náy nói: “Hành trình có thay đổi, một tiểu đệ của ta đang bị truy nã, thực lực hắn không tệ, có thể dẫn về Thượng giới bồi dưỡng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận