Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 102: Đỗ Nghị thật giả chạm mặt (2)

Thỏ đáng yêu như vậy, hương vị thịt kho tàu nhất định rất ngon.
Đúng lúc này, một luồng thần niệm vô hình dao động mơ hồ đảo qua trên người Lục Trần, Lục Trần bất động thanh sắc vuốt ve bộ lông của thỏ Yên Chi, trong lòng cũng rất kinh ngạc, thoạt nhìn không ai trông giữ thỏ Yên Chi, nhưng trong tối vẫn có người nhìn chằm chằm.
Dù sao đây là thỏ Yên Chi, không ai nhìn chằm chằm lỡ như bị trộm ai biết.
Vừa nãy thần niệm đảo qua trên người hắn, hẳn là ở khoảng Vương cảnh.
Hơn nữa Lục Trần nhạy bén phát giác được, thần niệm mơ hồ dao động không chỉ có một luồng, có hai ba luồng.
Nếu hiện tại hắn tùy tiện mang theo thỏ Yên Chi nhanh chóng rời đi vương giả trong tối khẳng định sẽ hiện thân, cho dù hắn sở hữu thân pháp cấp Thánh lĩnh vực tốc độ, ở thực lực tuyệt đối trước mặt, vẫn không chạy thoát khỏi sự đuổi bắt của ba vị vương giả.
Xem ra tạm thời chỉ có thể bỏ đi.
Lục Trần đứng lên, bay lên không bay đi, đi về địa bàn của ‘nhàn thánh’, bay khoảng mười phút, xa xa nhìn thấy hồ nước màu vàng, bên cạnh hồ nước, có rất nhiều đệ tử đang tản bộ, hoặc là ngắm Long Lân Ngư của hồ Kim Linh.
Cũng có người đang thả câu.
Hồ Kim Linh rất lớn, ít nhất có kích thước trên trăm sân bóng rổ, bên trong trừ Long Lân Ngư ra, còn có chủng loại linh ngư khác.
Lục Trần đến, cũng thu hút rất nhiều ánh mắt quái dị.
Nhưng mà Lục Trần không để ý, dù sao diện mạo hiện tại của hắn cũng không phải bản thân chân thật.
Lục Trần đi bộ quanh bờ hồ Kim Linh, trên cơ bản cách mỗi mười phút, sẽ có một luồng thần niệm mơ hồ đảo qua trên người hắn, vẫn là thần niệm cỡ Vương cảnh, trong tối có vương giả nhìn chằm chằm người Vương giả tuyệt đỉnh, trông giữ Long Lân Ngư bên trong hồ nước.
Nơi này khá dễ ra tay hơn một chút so với thỏ Yên Chi ở quảng trường Tiên Hạc.
Chẳng qua Long Lân Ngư ở trong nước, muốn câu được Long Lân Ngư, hơn nữa bắt lấy rồi chạy, chuyện này có chút phiền phức.
Sau khi nghiên cứu địa hình xong, Lục Trần liền rời khỏi.
Lục Trần bay về hướng Thần Phong, xuyên qua mây mù, từ nơi này đến Thần Phong, với thực lực của hắn gần như phải bay nửa giờ, bay khoảng hai mươi phút, Lục Trần bay thẳng đến một người.
Tạo hình người này khoa trương, mái tóc dựng thẳng ba bốn mươi centimet, lúc phi hành, tóc lung lay theo gió.
“Đỗ Nghị.”
Lục Trần nhìn thấy tên này, trực tiếp ngừng lại.
Đỗ Nghị nhìn thấy một người bay thẳng đến trước mặt mình, vậy mà giống hắn như đúc, trừ mái tóc của hắn khá dài hơn, thì không có khác biệt nào khác.
Đỗ Nghị có chút không làm rõ tình huống, đang rối tung trong gió.
Hai Đỗ Nghị, cứ như vậy đối mặt trong mây mù.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai người cứ như vậy yên lặng nhìn nhau bốn năm giây, sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng.
“Ngươi... Ai vậy.”
Đầu óc Đỗ Nghị ngơ ngác, mở miệng hỏi.
Hắn không nghĩ ra vì sao có người lớn lên giống hắn y như đúc, trừ quần áo trên người, và độ dài tóc dài không giống ra, diện mạo giống nhau như đúc, khiến người ta vốn không phân rõ ai thật ai giả.
“Ta còn muốn hỏi ngươi đó, giả mạo ta làm gì.” Lục Trần nổi giận đùng đùng, Huyền Trọng ấn đã nắm trong tay.
Đỗ Nghị nghe thấy hộc máu, hắn là thật được không, đồng thời khí tức của hắn ác liệt lên, bởi vì người này giả mạo dáng vẻ của hắn, rất có thể sẽ làm một vài chuyện lớn, khiến hắn chịu tiếng xấu thay cho người khác, chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường.
“Nhìn pháp bảo.”
Lục Trần quát, trực tiếp ném Huyền Trọng ấn ra ngoài.
Đỗ Nghị nhìn thấy đồ vật đen thui bay tới, khóe mắt kinh hoàng, một luồng dự cảm cực kỳ mơ hồ dâng lên từ đáy lòng, muốn lóe lên, nhưng mà tốc độ Huyền Trọng ấn bộc phát quá nhanh, Đỗ Nghị vừa mới bước lên, đã bị Huyền Trọng ấn đập trúng ngực.
Huyền Trọng ấn phóng thích sức mạnh nặng như núi, đập lên ngực của Đỗ Nghị, lúc này Đỗ Nghị hộc máu bay đi, ngực truyền đến đau nhức khiến hắn kêu rên một tiếng.
Lục Trần thừa dịp đối phương bị thương, nhanh chóng bay vụt qua, một đao dừng trên cổ của Đỗ Nghị, sau đó trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Lục Trần xách Đỗ Nghị hôn mê đi, sải bước lớn về hướng Thần Phong.
Hắn giữ lại Đỗ Nghị, dù sao đây là nhân vật lựa chọn đầu tiên chịu tiếng xấu thay cho người khác, không thể xảy ra một chút ngoài ý muốn, nhốt hắn lại khá tốt, như vậy có thể tránh cho Đỗ Nghị xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, khiến chuyện mà hắn muốn làm thất bại trong gang tấc.
Lục Trần ném Đỗ Nghị vào trong góc, trực tiếp bố trí một Bạch Vụ trận nhốt lại.
Trước giam giữ một trận rồi nói sau.
Bạch Vụ trận cấp năm, đối ứng chính là Nguyên Thần cảnh, cho dù là vương giả bình thường muốn đánh vỡ một trận kì, cũng cần hơn mười mấy hai mươi phút, Đỗ Nghị mới Siêu Phàm cảnh cho hắn thời gian một tháng, ước chừng mới có thể đánh vỡ một trận kì.
Như vậy, nỗi lo về sau của Lục Trần sẽ không có.
Thời gian hai ngày kế tiếp, Lục Trần luôn ở Vương giả tuyệt đỉnh hồ Kim Linh tìm kiếm cơ hội ra tay, đồng thời cố ý vô tình bắt chuyện với đệ tử xung quanh, nghe được hai tin tức hữu dụng, hồ Kim Linh trong tối có hai vị vương giả, thay phiên trông coi Long Lân Ngư bên trong.
Cách mỗi mười phút sẽ dùng thần niệm quan sát Vương giả tuyệt đỉnh, xem thử có tình huống dị thường hay không.
Đồng thời còn có một đội đệ tử Nguyên Thần cảnh tuần tra, ngày đêm thay phiên trông coi Long Lân Ngư.
Tin thứ hai đối với Lục Trần mà nói là tin tức tốt.
Long Lân Ngư là một trong bát trân mỗi ngày phải ăn lượng lớn linh quả, đệ tử phụ trách nuôi nấng Long Lân Ngư xế chiều mỗi ngày sẽ đến cho ăn một lần, đồng thời Lục Trần nghe được đối phương mới Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, điều này đối với hắn mà nói vẫn khá dễ dàng ra tay.
Trong đầu Lục Trần một kế hoạch thành hình.
Hỏi thăm rõ ràng động phủ của đệ tử nuôi nấng linh ngư, Lục Trần rời đi, buổi chiều ngày hôm sau, Lục Trần lại đi đến hồ Kim Linh, chẳng qua lại không đi tới đi lui bên hồ, mà lên thẳng một linh sơn bên cạnh, bay lên đến giữa sườn núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận