Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 375: Xách đầu đến gặp ngươi

Nghe được lời của Lục Trần, Hoàng giả xung quanh suy nghĩ, hình như cũng đúng.
Loan Hoài dẫn người cường thế đến, vừa đến đã dùng khí tức chấn nhiếp đả thương ngươi của bọn họ, nếu như bọn họ chỉ có hai Hoàng giả, có lẽ chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Nghĩ như vậy, mọi người cảm thấy yên tâm thoải mái.
“Cho ngươi, ta chỉ cần bộ đồ Minh Nguyệt, hai tỷ linh thạch trên giấy nợ, các ngươi đi đòi Loan Kinh Hồng đi!” Lục Trần vừa nói vừa ném nhẫn không gian trước đó Loan Hoài đưa cho Vương giả bị thương.
Người sau khẽ ngây ra, vốn cho rằng người nào đó sẽ lấy hết những thứ này, không ngờ lại cho hắn.
“Đa tạ!”
Vương giả đó ôm quyền về phía Lục Trần, trong ánh mắt mang theo ý kính trọng.
Năm tỷ linh thạch thêm tài nguyên một tỷ linh thạch, nói cho hắn là cho hắn, không giữ làm của riêng, xem ra Lục Trần thật sự ra mặt vì hắn chứ không phải là mượn cớ ra mặt thay hắn sau đó lấy linh thạch làm của riêng.
Điều này khiến Vương giả hơi cảm động.
“Giữ tờ giấy nợ này lại, qua mấy ngày nữa đi tìm Loan Kinh Hồng, hắn không dám không đưa.” Hạng Phong cất giấy nợ, trong giọng nói còn mang theo tự tin mạnh mẽ, nguyên nhân chính là vì phía sau có một môn phái mạnh mẽ làm bùa hộ thân.
Hơn nữa lần này Loan Hoài không nói lời nào đã đến gây chuyện, đắc tội với Thánh giáo Luyện Cổ bọn họ.
Từ đắc tội, chỉ kẻ yếu đắc tội cường giả.
Là Loan Hoài đến tìm chuyện, cho dù thực lực hai bên cách xa hay là do xảy ra chuyện gì thì đều là bọn họ kiếm cớ.
“Đi thôi, quay về, trải qua lần này, có lẽ sẽ không có ai không mở mắt đến tìm rắc rối nữa đâu.” Lục Trần nhún vai, quay người bước vào Cẩm Ninh khách điếm.
Sở dĩ Lục Trần làm như vậy, ngoại trừ thể hiện thái độ không chịu thiệt thòi ở bên ngoài, còn vì chấn nhiếp người xung quanh.
Nếu như lần này đối mặt với Loan gia một khi yếu thế, để bọn họ bình an rời đi, có lẽ tiếp theo sẽ có không ít rắc rối.
Nhưng chỉ cần biểu hiện của bọn họ đủ mạnh mẽ, không e sợ Hoàng triều và gia tộc phía sau có Thánh giả, về sau tin rằng sẽ không có ai đến kiếm chuyện, như vậy cũng có thể khiến lỗ tai yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ngoại giới, chuyện xảy ra ở cửa Cẩm Ninh khách điếm đã dọa đến rớt cằm.
Chuyện thiếu chủ Loan gia dẫn người hùng hồn đến gây chuyện, kết quả lại xám xịt rời đi, còn bị bắt chẹt chục tỷ linh thạch, dẫn đến làn sóng nghị luận sôi nổi khắp hoàng thành.
“Ha ha, Loan Hoài thảm quá rồi, bị bắt chẹt chục tỷ linh thạch, kết quả sau đó không lấy ra được, phải cọc bộ đồ Minh Nguyệt, cuối cùng còn viết một tờ giấy nợ mới rời đi.”
“Đúng vậy, thiếu chủ Loan gia bi kịch quá, làm chim đầu đàn thật thảm!”
“Ha ha, ngoại trừ lần này còn xảy ra một chuyện thú vị, đó là linh thạch của bọn họ bị vơ vét sạch sẽ, không có tiền nộp cho khách điếm, chỉ có thể đứng ở trên đường, sau đó được một Hoàng chủ trợ giúp một trăm triệu linh thạch mới có chỗ an thân.”
“Nói khoác à, mặc dù trên người bọn họ không có linh thạch, nhưng tốt xấu gì cũng có mấy Hoàng giả, tùy tiện tìm một khách điếm cưỡng ép ở lại, người khác dám nói gì sao?”
“Ngươi ngốc à, gia tộc càng lớn mạnh thì càng quan trọng thể diện, cưỡng ép ở lại khách điếm sao được, sẽ dẫn đến nghị luận, sẽ khiến thế lực cùng cấp bậc chê cười, Loan Thánh tốt xấu gì cũng là Thánh cảnh có tiếng, có mặt mũi, nếu như Loan Hoài dám làm vậy, Loan Thánh không đánh hắn ra phân mới lạ.”
Thiếu chủ Loan gia bị vơ vét tài sản hết chục tỷ, ngay cả y phục cũng để lại đặt cọc, sau đó mặc lớp áo lót rời đi, khiến đám đông Hoàng triều không biết nên khóc hay cười, rất bất đắc dĩ.
Loan Hoài nghe được nghị luận ở hoàng thành bên trong một khách điếm, sắc mặt dữ tợn, hắn sắp điên rồi.
Hắn đường đường là đại thiếu chủ Loan gia, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, hiện giờ lại ở nhờ hoàng thành, trở thành trò cười cho cả hoàng thành.
Hơn nữa đây chỉ mới là bắt đầu, sau này còn chưa biết người trong giới của hắn sẽ cười nhạo hắn như thế nào nữa.
Loan Hoài càng nghĩ càng tức, tức đến sắp hộc máu.
Một Nhân Hoàng đứng bên cạnh lặng lẽ an ủi: “Thiếu chủ chớ giận, có lẽ mấy hôm nay Loan Thánh sẽ đến.”
Ngoại giới, đám đông thảo luận xong chuyện của Loan Hoài lại bắt đầu thảo luận đến đoàn người ở Cẩm Ninh khách điếm.
“Đám người này đúng là to gan, đầu tiên suýt chút nữa thì diệt hoàng tộc Bắc Chu, bây giờ lại đắc tội Loan gia, lẽ nào bọn họ thật sự không sợ sao, rốt cuộc bọn họ có thế lực như thế nào?”
“Nghe nói là người của Thánh giáo Luyện Cổ!”
“Thánh giáo Luyện Cổ, chưa nghe nói đến, Hoang vực có môn phái này sao?”
“Ngốc, thế giới lớn như vậy, ra ngoài tiếp xúc sẽ có lợi cho ngươi đó.”
Có rất nhiều người bên trong một cung điện ở hoàng cung.
Bên trong chỉ có Chu Vĩnh Thái và Chu Vĩnh Đào, nghe lời đồn đại ở bên ngoài, Chu Vĩnh Thái hừ lạnh nói: “Người của Thánh giáo Luyện Cổ đúng là ức hiếp người quá đáng, hơn nữa còn ngu xuẩn, lẽ nào chưa nghe qua câu pháp vua thua lệ làng sao.”
Sau khi Chu Vĩnh Thái và Chu Vĩnh Đào chạy trốn ở lần trước, bọn họ đã trực tiếp đến Đan Hoàng điện.
Vừa hay gặp được điện chủ Đan Hoàng điện chuẩn bị gả con gái cho Chu Tuấn, điều này khiến bọn họ rất mừng rỡ, cho nên đã chọn ngày lành, cũng chính là một tháng sau, chuẩn bị thành hôn ở hoàng cung.
Bên cạnh còn có hai nam tử trung niên khí chất bất phàm, là Nhân Hoàng đại thành của Đan Hoàng điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận