Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1733: Cẩu sư huynh (3)

Lục Trần trợn mắt há mồm, tên khốn Kim Anh Tuấn này ngày càng ngông cuồng, thế mà dám trêu đùa Nguyệt Nhan, đến hắn cũng không dám làm vậy.
Nguyệt Nhan thấy một tên toàn thân vàng óng trêu đùa mình thì quanh thân toát ra hàn ý vô tận, dường như muốn đóng băng thiên địa.
Tất cả mọi người ở Giới thành đều bị uy thế mênh mông đáng sợ này dọa sợ, lập tức dùng ánh mắt e dè nhìn Nguyệt Nhan.
Mà sắc mặt Kim Anh Tuấn lập tức thay đổi, nữ nhân hắn vừa đùa giỡn lại là một Thiên Đế, khí tức kia mãnh liệt đến mức làm hắn như ngạt thở, hàn ý kinh khủng cuốn đến, dường như muốn đóng băng hắn.
“Tiêu đời rồi.” Sắc mặt Kim Anh Tuấn trắng bệch, trong đầu hiện lên ba chữ.
Nguyệt Nhan phóng ra ánh trăng rực rỡ chiếu rọi đất trời, khí tức mênh mông như một phương vũ trụ bao la vô tận kéo dài không dứt, giống như có thể đè sập đất trời.
Sưới luồng khí tức khủng bố này sắc mặt Kim Anh Tuấn trắng bệch, trong mắt lộ ra nỗi sợ hãi nồng đậm.
Bởi vì hai người họ không cùng một cấp bậc, thuộc thượng vị giả đối mặt với hạ vị giả, quân đối thần, bị trời sanh áp chế.
Cho dù Lục Trần mượn mấy món bí bảo đỉnh phong cũng không chống lại được cấp bậc Tạo Giới cảnh này, huống hồ Kim Anh Tuấn không có bí bảo đỉnh phong.
Trong lòng Kim Anh Tuấn nảy sinh sợ hãi vô hạn, không ngừng nháy mắt với Lục Trần, phát ra tín hiệu cầu cứu.
Nguyệt Nhan mặt không chút thay đổi nhìn Kim Anh Tuấn, lại liếc nhìn Lục Trần. Lạnh lùng nói: “Cá mè một lứa.”
Nguyệt Nhan thấy hai người này xưng hô huynh đệ, nghĩ đến sự vô sỉ của Lục Trần, hiện tại lại nhìn thấy Kim Anh Tuấn, đương nhiên là quy hai người họ thành một kiểu người.
Lục Trần nhận được lời cầu cứu của Kim Anh Tuấn, mặc dù sư huynh này thường không đổi được thói xấu, nhưng chung quy vẫn là sư huynh của mình.
Vì thế Lục Trần nhìn Nguyệt Nhan nói: “Dù sao Kim Anh Tuấn cũng là sư huynh của ta, ta với hắn là đồng môn, cho nên nếu ngươi muốn đánh hắn thì phải xếp hàng, bởi vì ta muốn đích thân ra tay đánh hắn một trận.”
Lục Trần nghĩ không ra Kim Anh Tuấn hết lần này đến lần khác chịu thiệt trong tay hắn mà tại sao lại không nhớ kỹ, mỗi lần đụng phải hắn đều không khỏi châm chọc khiêu khích, lộ ra biểu cảm thiếu đánh, lẽ nào là chó không sửa được thói ăn phân.
Mặc dù nói tên này đắc tội với Nguyệt Nhan, nàng mà xuất mã e là Kim Anh Tuấn sẽ bị đánh thành nửa chết, nhưng đâu có cảm giác thành tựu như đích thân ra tay.
Mọi người xung quanh: “...”
Mọi người nghe được lời của Lục Trần, nửa câu đầu còn có chút tình thâm ý thiết, nói hai người họ là đồng môn, nhưng nào ngờ phía sau Lục Trần lại cua gấp, còn nói muốn đánh đối phương một trận trước để làm mẫu trước.
Kim Anh Tuấn vốn rưng rưng nước mắt, cảm kích sư đệ mở miệng cầu tình, nhưng cảm động trong lòng chỉ kéo dài mấy giây đã hóa thành hư vô.
Chỉ là trong lòng lập tức cười giễu, mặc dù mình đắc tội với Thiên Đế, khó tránh khỏi bị đánh một trận, nhưng trước khi bị đánh, có thể đánh tên chó này một trận cũng đáng.
Nguyệt Nhan cũng co giật khóe miệng, rất rõ ràng, Lục Trần xuất bài khiến nàng kinh ngạc không theo lẽ thường, chỉ là không khó nghe ra quan hệ của hai người họ vốn không tốt cho lắm từ trong đối thoại của hai người họ, nguyên nhân là mùi thuốc súng quá nồng đậm.
Nguyệt Nhan rút đi uy áp, lạnh như băng nói: “Ngươi ra tay trước đi, đợi ngươi ra tay xong thì ta ra tay.”
Sau khi Kim Anh Tuấn có được tự do, cả người nhẹ nhàng, hai tay hắn xắn tay áo lên, cười trêu chọc nói: “Sư đệ, để sư huynh kiểm tra mấy trăm năm nay ngươi có lười biếng không.”
Sau đó, Kim Anh Tuấn đề phòng Lục Trần đổi ý, vội vàng nói: “Nói trước, đánh không lại sư huynh cũng đừng gọi ngoại viện, ám hiệu mở miệng nhận thua là gâu gâu gâu, nếu không chiến đấu sẽ tiếp tục tiến hành.”
Kim Anh Tuấn không phải là kẻ ngốc, dù sao thì trước mặt tên chó là một Thiên Đế, nếu tên này rơi vào thế hạ phong sẽ lập tức gọi ngoại viện, vậy thì bản thân sẽ không đánh lại đối phương.
Tuyên bố trước, với hiểu biết của hắn về sư đệ, sư đệ thích sĩ diện tuyệt đối sẽ không gọi ngoại viện.
Người tu hành xung quanh nghe thấy lời nói của Kim Anh Tuấn đều có vẻ mặt cạn lời, Kim Anh Tuấn vô liêm sỉ giống tổ tiên Kim Lỗi Lạc của hắn, cảnh giới cao ức hiếp người ta thì thôi, còn không để người ta gọi ngoại viện.
Nghe ý tứ trong lời nói có lẽ là muốn hung hăng đánh Lục Trần một trận, còn nói nếu như nhận thua thì phải học kêu tiếng chó.
Mặc kệ như thế nào, đều có thể khiến Lục Trần không còn mặt mũi.
Chỉ là mưu kế của Kim Anh Tuấn có thể thực hiện được sao, mọi người nghĩ đến lúc trước Lục Trần mới Thiên Tôn đã dứt khoát đánh bại La Thiếu Vũ cảnh giới Đại Đế.
Đường đường là Đại Đế kiệt xuất của Thượng Tiêu thiên cung, lại không qua nổi ba chiêu của Lục Trần.
Với sự biến thái khiêu chiến vượt cấp của Lục Trần, hiện giờ tiến vào Đại Đế, có lẽ thật sự có thể đối kháng Thánh Đế.
Lục Trần nhún vai, nói: “Sư huynh, ngươi muốn học tiếng chó sủa như vậy sao?”
“Cẩu sư đệ, người nên học chó kêu là ngươi!” Kim Anh Tuấn cất bước đi tới, phóng ra đại đạo, lĩnh vực tín ngưỡng màu vàng bao phủ Lục Trần, bên trong lĩnh vực có năng lượng màu vàng cuồng bạo đến cực điểm diễn hóa, không ngừng đánh đến Lục Trần.
Ầm ầm ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận