Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1735: Cẩu sư huynh (5)

Nguyệt Nhan không để ý tới lời cầu xin của người đó, bàn tay ngọc khẽ động.
Sau đó, giữa đất trời lần nữa vang lên tiếng kêu thảm vô nhân đạo của Kim Anh Tuấn, tiếng kêu kéo dài khoảng nửa canh giờ.
Nửa canh giờ sau, Kim Anh Tuấn nằm trên mặt đất, hít thở không thông, hắn đã hoàn toàn nhìn không ra diện mạo vốn có, mặt mũi bầm dập, đỏ bừng, nằm trên mặt đất thở mong manh như rút lấy khí lạnh.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng co giật, không đành lòng nhìn thẳng.
Lục Trần thở dài một hơi, nói: “Ta nói nè tiểu di tử, ngươi xuống tay cũng quá nhẹ rồi, vẫn chưa đánh chết nữa.”
Mọi người: “...”
Kim Anh Tuấn nghe thấy tiếng thở dài tiếc nuối của Lục Trần, hai mắt trắng bệch, tức giận hôn mê.
Chuyện của Kim Anh Tuấn chấm dứt, đoàn người Lục Trần đi tới phủ đệ của Nguyễn Trần Sương.
Lục Trần hỏi một hồi liên quan đến tung tích của Tà Thần, biết được từ trong miệng của Nguyễn Trần Sương, chuyện ôn dịch bộc phát mười mấy năm trước, lúc ấy trên một giới chiến có một thanh niên mặc áo bào vàng bước ra, trong lúc phất tay, sương mù màu vàng đầy trời bao trùm chiến trường.
Người trong chiến trường khó tránh hít phải sương mù màu vàng, sau đó phát hiện sương mù màu vàng giống như chất dơ bẩn, ở lại bên trong thân thể, làm thế nào cũng không loại bỏ được.
Người tu hành hít phải sương mù màu vàng chỉ có thể đợi chết, đợi nguyên thần từ từ mục nát, chết trong sự tra tấn của đau khổ.
Đáng sợ hơn là khí này còn có thể lan tràn giống như ôn dịch, người tu hành hít phải sương mù màu vàng quá gần cũng sẽ bị nhiễm bệnh.
Nghe Nguyễn Trần Sương giải thích xong, trong lòng Lục Trần khẳng định chính là thanh niên mặc áo bào vàng tự xưng Tà Thần chạy đến Thiên Yêu giới.
Lục Trần hỏi: “Sư tỷ, hiện tại người đó có cảnh giới gì.”
Nguyễn Trần Sương nói: “Thánh Đế.”
Lục Trần khẽ nhướng mày, tốc độ thăng cấp của thanh niên mặc áo bào vàng quả thực khiến cho người ta khiếp sợ, mới mấy chục năm lại khôi phục Thánh Đế cảnh, giống như hoàn toàn không có chuyện mấy chục năm trước làm đối phương bị thương nặng.
Nhưng rất nhanh, trong lòng Lục Trần dâng lên một tia cười giễu, lần này gặp phải thanh niên mặc áo bào vàng nhất định phải hoàn toàn loại bỏ tai họa này, bởi vì thần hỏa của hắn đã thăng cấp Chân diễm, chuyên môn khắc chế thanh niên mặc áo bào vàng.
Bởi vì trên bầu trời Giới thành bao phủ oán khí giống như ôn dịch bao trùm, nên ý niệm Lục Trần vừa động, trong cơ thể trào ra một mảng lớn hỏa diễm màu đen giống như cơn bão màu đen tàn phá bừa bãi, oán khí lưu lại thiêu đốt bộp bộp, bốc hơi hầu như không còn gì dưới nhiệt độ cao của Chân diễm.
Làm xong tất cả, Lục Trần nhìn Nguyễn Trần Sương nói: “Sư tỷ, ta còn có việc, rời đi trước.”
Nói xong, Lục Trần dẫn theo Nguyệt Nhan rời khỏi Giới thành, trở lại Kiếm Đế cung, bởi vì chuẩn bị xây dựng Truyền tống trận ở Kiếm Đế cung.
Lần nữa trở lại Kiếm Đế cung, bên cạnh còn có cường giả cấp Thiên Đế đi theo, tuy không phóng thích hết khí tức nhưng vẫn khiến cao tầng kinh động, cao tầng Kiếm Đế cung phát hiện Lục Trần dẫn theo một Thiên Đế lạ mặt thì khóe miệng co giật điên cuồng.
Chỉ là bọn họ thấy nhưng không thể trách tình cảnh này được, dù Lục Trần đi đến đâu đều sẽ dẫn cường giả về.
Ví dụ như lần trước đi đến Thiên Yêu giới một chuyến, chẳng phải dẫn về mấy chục vạn người sao, hiện tại đi tới khu vực không biên giới mấy chục năm đã dẫn về một Thiên Đế, hoàn toàn thuộc tình trạng bình thường.
Lục Trần nhìn Nguyệt Nhan nói: “Ngươi chọn một nơi xây dựng Truyền tống trận đi.”
Nguyệt Nhan bay lên trời, cuối cùng lựa chọn một đỉnh núi đẹp đẽ, hạ xuống mặt đất, song chưởng không ngừng huy động, bắt đầu tạo trận pháp.
Lúc xây dựng Truyền tống trận, bóng người xung quanh liên tiếp lóe lên, là mấy bóng dáng phong hoa tuyệt đại.
Năm sư phụ của Lục Trần đều đến, đôi mắt đẹp mang theo vẻ tò mò.
Tà áo của đại sư phụ Tô Nghênh Hạ phấp phới, khí chất nho nhã cao quý, đồng tử xinh đẹp nhìn chăm chú vào trận văn Nguyệt Nhan đánh ra, lẩm bẩm nói: “Trận văn thật thần bí huyền ảo.”
Tô Nghênh Hạ là người duy nhất nghiên cứu trận pháp cao cấp trong năm người, tạo nghệ trận pháp gần với môn chủ của Thái Huyền môn, tất nhiên có thể thấy được trận văn mà Nguyệt Nhan đánh ra huyền ảo và cao thâm.
Nhị sư phụ Diêu Hi có dáng người tuyệt thế, khí chất hiền hòa, tam sư phụ bạch y như tuyết, chắp tay mà đứng, giống như đích tiên.
Hai người họ đều yên lặng nhìn Nguyệt Nhan tạo trận pháp.
Tầm mắt Hoa Điệp tinh quái rơi lên người Lục Trần, nghiêng đầu nhìn Nguyệt Nhan, lại nhìn Lục Trần, cười khẽ một tiếng: “Tiểu Lục Trần của chúng ta thật sự đã lớn rồi, bắt đầu hạ được mỹ nữ cấp bậc Thiên Đế rồi, tiểu Lục Trần, chuẩn bị khi nào hạ bọn ta vậy.”
Lục Trần nghe vậy, dường như phun ra một ngụm máu già, bất đắc dĩ nói: “Tứ sư phụ, đừng náo.”
Lục Trần hơi cạn lời, mặc dù bề ngoài của tứ sư phụ nhà mình giống một mỹ nữ loli chưa lớn, nhưng tuổi tác lại là nhân vật không biết đã sống bao nhiêu vạn năm, còn thích trêu chọc hắn, khiến Lục Trần bất đắc dĩ.
Hoa Điệp chớp đôi mắt to ngập nước, hàng lông mi chớp chớp, cười hì hì nói: “Tiểu Lục Trần, sư phụ không nói giỡn.”
Lục Trần dứt khoát ngậm miệng không nói nữa, không để ý tới Hoa Điệp ầm ĩ.
Hoa Điệp thấy Lục Trần không để ý tới nàng, lại bắt đầu tự oán: “Xem ra tiểu Lục Trần cảm thấy mấy sư phụ quá lớn tuổi nên không thích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận