Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1869: Đấu giá đến tay

“Được rồi, tiểu hữu tiếp tục bán đấu giá đi.” Lão giả nói.
Lục Trần gật đầu, lần nữa trở lại phòng đấu giá, lão giả đi theo, nhìn quanh bốn phía một lượt, giải thích: “Tiểu hữu này quả thật có thể xuất ra công pháp Tạo Giới cảnh, trung đẳng thiên thượng, định giá sáu ngàn vạn phương linh tinh, được rồi, đấu giá tiếp tục.”
Nghe được lời của lão giả, người bốn phía lần lượt lộ ra vẻ kinh ngạc, đối phương thật sự lấy ra được, hơn nữa còn không phải là công pháp Tạo Giới cảnh bình thường.
Sau sự việc nhỏ thì cuộc đấu giá tiếp tục.
“Sáu ngàn một trăm vạn phương!”
“Sáu ngàn hai trăm vạn phương!”
“Sáu ngàn bốn trăm vạn phương!”
Bởi vì công pháp Tạo Giới cảnh của Lục Trần định giá là sáu ngàn vạn, cho nên bắt đầu đấu giá từ sáu ngàn vạn phương linh tinh, người bên trong phòng bao không muốn buông bỏ Giả Chân diễm, đã tranh nhau tăng giá, rất nhanh giá cả của Giả Chân diễm lập tức vọt đến bảy ngàn vạn phương linh tinh.
Cái giá này trên cơ bản là đỉnh cao, lại tiếp tục theo giá thì hơi không đáng giá.
Vì vậy, xung quanh lại lần nữa im lặng.
Lúc này, Lục Trần lại nhẹ nhàng nói một câu: “Hai bộ công pháp Tạo Giới cảnh.”
“Chậc…”
Vừa nói ra lời này, người xung quanh lập tức ngây ra, người này không mở miệng thì thôi, mở miệng cái lại rất khiếp người.
Tại sao không dùng linh tinh tăng giá, lại chuyển sang công pháp Tạo Giới cảnh.
Lẽ nào trong nhà nghèo chỉ còn lại công pháp Tạo Giới cảnh thôi sao?
Đừng nói người xung quanh cạn lời, cho dù là người trong phòng bao cũng trợn tròn mắt.
“Ngươi thắng rồi!” Một lúc sau, từng âm thanh suy sụp thốt ra từ trong phòng bao, tỏ vẻ hoàn toàn bội phục.
“Chúc mừng công tử đấu giá được Chân diễm, mời công tử đi…” Người đẹp mặc sườn xám trên đài lộ ra nụ cười mỉm, nhưng nàng vẫn chưa nói xong thì một âm thanh âm trầm từ bên cạnh truyền đến: “Bổn thiếu muốn Giả Chân diễm, chắc hẳn mọi người không có ý kiến đúng không?”
Một cơn gió âm u lạnh lẽo từ ngoài cửa tràn vào, trong sân đột nhiên xuất hiện một thanh niên mặc áo bào đen, mặt hắn vô cùng tái nhợt, cho người ta có loại cảm giác như bệnh nặng mới khỏi, hai tròng mắt hẹp dài, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
Thanh niên này không mời mà đến, rất nhiều người xung quanh có thân phận đều hiện ra biểu cảm kiêng kỵ, bởi vì bọn họ nhận ra thân phận của thanh niên này.
Minh Dạ!
Con trai của Minh Xà đế quân, yêu này kiêu ngạo ương ngạnh, tính cách tàn nhẫn, giống như người cha Minh Xà đế quân của hắn, thuộc loại yêu khiến cho người ta nghe đến là tái mặt.
Mặc dù rất nhiều người chướng mắt Minh Dạ, hơn nữa quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc còn như nước với lửa, nhưng không ai dám làm gì Minh Dạ, bởi vì chỉ cần Minh Xà đế quân còn sống một ngày thì sẽ không ai dám động Minh Dạ, nếu như một Đế Quân điên cuồng thì không ai ngăn lại được.
“Minh Dạ!” Bên trong phòng bao số hai truyền ra âm thanh vô cùng phẫn nộ của Triệu Nguyên. Mấy phòng bao còn lại cũng tràn ngập khí tức phẫn nộ.
“Ha ha, Triệu Nguyên, đã lâu không gặp!” Minh Dạ thản nhiên cười, sau đó trực tiếp vươn tay chộp về phía Giả thật diễm của gian hàng.
Nhưng một bàn tay già nua đã nhanh hơn hắn, cầm Giả Chân diễm đi trước hắn, rất rõ ràng nhà đấu giá Hoàng Đô đã vô cùng quen thuộc với tính xấu của Minh Dạ, bởi vì Minh Dạ đại công tử này nhìn trúng bảo vật gì thì sẽ trực tiếp cướp, trước kia đã xảy ra chuyện tương tự.
“Minh Dạ, nơi này là Hoàng Đô chứ không phải là Minh Xà sơn!” Lão giả trước đó khách sáo với Lục Trần nhìn Minh Dạ lạnh lùng cảnh cáo nói.
“Không phải Minh Xà sơn thì như thế nào, ngươi dám động ta sao?” Minh Dạ cuồng vọng quát, lộ ra thần thái không coi ai ra gì.
“Vừa rồi là ai đấu giá được Giả Chân diễm?” Minh Dạ nhìn quanh bốn phía, hỏi.
Tuy nhiên, không ai phản ứng với hắn, điều này khiến cho Minh Dạ lộ ra tia khó coi.
Lục Trần đi tới trước mặt lão giả, lấy ra bản chép tay của hai bộ công pháp từ trong nhẫn không gian đưa cho lão giả, lão giả dùng thần niệm lướt qua, vội vàng thu lại, sau đó đưa Giả Chân diễm cho Lục Trần, bổ sung một câu: “Tiểu hữu, khốn trận Tạo Giới cảnh rất quý giá, sau khi hấp thu Chân diễm phải trả lại đó.”
“Được!”
Lục Trần đáp lại một câu rồi xoay người rời đi.
“Đứng lại!”
Minh Dạ bên cạnh lớn tiếng quát: “Để Giả Chân diễm lại.”
Lục Trần quay đầu nhìn Minh Dạ, hai tròng mắt có kiếm ý chuyển động, phóng thích ánh mắt sắc bén đến cực điểm, ánh mắt này đã dọa Minh Dạ lùi về phía sau mấy bước.
Đừng nói là Minh Dạ, cho dù là người xung quanh cũng bị ánh mắt đáng sợ của Lục Trần dọa sợ.
Sau khi Minh Dạ lùi về phía sau, trong mắt lộ ra hàn ý lạnh lùng đến cực điểm, hắn tung hoành Hoàng triều Thương Lan mấy ngàn năm, lần này lại bị ánh mắt của con người dọa sợ, mất mặt đến cực điểm.
“Để lại Giả Chân diễm thì ta có thể tha cho ngươi không chết.” Ánh mắt của Minh Dạ lóe ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, lạnh giọng nói.
Người xung quanh nghe thấy Minh Dạ nói vậy, lập tức ném vẻ đồng tình thương hại cho Lục Trần, vẫn chưa cầm nóng Giả Chân diễm lấy được thì đã chắp tay dâng cho người khác, thật đáng tiếc.
Dù sao thì cha của Minh Dạ cũng là Minh Xà đế quân, một trong hai Đế Quân của Hoàng triều Thương Lan, cho dù là Thương Lan đế quân cũng không thể làm gì được cha con Minh thị.
Thuộc hạ của cha con Minh thị có đại quân Yêu tộc mấy ngàn vạn, nếu điên cuồng trả thù thành trì của lãnh địa Hoàng triều thì không biết phải chảy bao nhiêu máu, chết bao nhiêu người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận