Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 805: Không cho chút mặt mũi

Lý Ưng nói: “Điều này phải cảm tạ đan dược và máu thịt Yêu Vương của điện hạ, nếu không cả đời này của ta không thể đạt tới Siêu Phàm cảnh đỉnh phong.”
“Lão già đâu rồi?” Lục Trần thuận miệng hỏi một câu.
Xung quanh có một vài hộ vệ không hiểu lời nói của Lục Trần, chỉ có lão hộ vệ trước kia mới hiểu được, lão già trong miệng điện hạ là Lục Hoàng.
Lý Ưng nói: “Lục Hoàng đang bế quan.”
“Tiểu tử thối, rời đi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng trở lại.” Đúng lúc này, một giọng nói trung niên sang sảng vô cùng vang lên.
Chỉ thấy nơi xa có một nam tử ngự không mà đến, nam tử này mặc một thân trường bào màu vàng, mặt chữ quốc, đường cong cường tráng, mặt mày uy nghiêm, toàn thân tản ra khí chất dương cương của nam nhân.
Người này không phải Lục Chính Hằng thì là ai.
Lục Chính Hằng vốn là đang bế quan, nhưng khi trận pháp bể tan tành đã kinh động đến hắn, hắn lập tức xuất quan ra ngoài, liền thấy nghịch tử Lục Trần.
Thấy Lục Trần trở lại, Lục Chính Hằng vốn đang rất vui mừng, chỉ là tiểu tử thúi này hoàn toàn không có có một tí tôn trọng nên có đối với lão tử hắn, điều này khiến hắn rất khó chịu, cố ý xụ mặt xuống.
“Lão già, mấy ngày gần đây, cũng tính là trôi qua yên bình chứ?” Mới vừa về đến nhà, Lục Trần cũng không xem nhẹ tâm tình của lão già.
Thấy lão già còn sống, đường làm quan rộng mở, nhìn dáng dấp không tệ, vậy hắn yên tâm rồi.
“Cũng được!”
Lục Chính Hằng thờ ơ trả lời một câu, sau đó liếc mắt đánh giá Lục Trần, không nhịn được giật mình.
Bởi vì hắn phát hiện, mình hoàn toàn không nhìn thấu khí tức của Lục Trần.
Lục Chính Hằng dùng giọng điệu kinh ngạc hỏi: “Tiểu tử thối, tu vi hiện tại của ngươi là gì?”
“Vương cảnh đỉnh phong, sao thế?” Lục Trần lười biếng trả lời một câu.
“Cái gì, ngươi Vương cảnh đỉnh phong rồi!” Lục Chính Hằng hít sâu một hơi.
Nhưng hắn nhớ lúc rời đi Lục Trần chỉ là Siêu Phàm cảnh, mới mười mấy năm đã thành Vương cảnh đỉnh phong rồi, tốc độ tu hành bực này, có hơi quá nhanh.
Rất nhiều hộ vệ phía dưới cũng có vẻ mặt rung động.
Điện hạ nhà mình, thời gian rời đi mới mười mấy năm liền thăng lên cấp Vương cảnh đỉnh phong rồi.
Phải biết rằng Lục Hoàng phải tốn thời gian hơn mười năm mới tăng lên hai tiểu cảnh giới mà thôi.
Đột phá từ Vương cảnh trung kỳ đến Vương cảnh đỉnh phong.
Nhưng bây giờ, điện hạ lại đuổi kịp Lục Hoàng.
“Cảnh giới của ngươi thăng lên quá nhanh, cũng giống như ta.” Lục Chính Hằng lấy lại tinh thần, cảm thán một câu.
Chẳng qua trong lòng vẫn là vô cùng tự hào, suy cho cùng tâm nguyện của mỗi một vị phụ thân đều là mong con hơn người, ngắm nữ thành Phượng, bây giờ nhìn con trai còn xuất sắc hơn so với mình, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào.
“Xin lỗi, ta và ngươi khác nhau.” Lục Trần lười biếng nói.
“Ừ, cái gì…”
Lục Chính Hằng có phần không hiểu lời nói của Lục Trần, không rõ có ý gì.
Lục Trần nói: “Mặc dù ta là Vương cảnh đỉnh phong, nhưng giết Hoàng giả như giết gà, Hoàng giả chết ở trong tay ta cũng vượt qua một bàn tay, thế nên ta và ngươi khác nhau.”
“Cái gì?”
Nghe thấy lời nói của Lục Trần, khắp mặt của Lục Chính Hằng đều là vẻ rung động, cảm giác trong lòng đều sắp hít thở không thông.
Toàn bộ hộ vệ phía dưới há hốc mồm, điện hạ nói lời này là sự thật?
Giết Hoàng giả như giết gà?
Nhưng điều này sao có thể, suy cho cùng một lĩnh ngộ chính là Nhân thế, một lĩnh ngộ chính là thế thiên địa, căn bản không thể so sánh.
Bất luận như thế nào thì Vương giả cũng không đánh lại Hoàng giả.
Bây giờ điện hạ nói cho bọn họ biết, Hoàng giả hắn giết cũng vượt qua số lượng một tay, này cũng quá khoa trương.
“Ngươi đừng dọa ta, trái tim ta không chịu được.” Lục Chính Hằng nói vội, trong lòng hắn vẫn giữ thái độ hoài nghi nhất định đối với lời nói của Lục Trần,.
“Khà khà, ngươi có muốn luyện tay với ta một chút hay không?” Trong ánh mắt Lục Trần toát ra một vẻ trêu cợt.
“Được!”
Lục Chính Hằng lên tiếng nói, hắn cũng muốn nhìn xem thứ Lục Trần nói có phải thật hay không.
Thân thể Lục Trần tách ra kiếm ý vẻ đáng sợ, kiếm ý càng ngày càng nhiều, lưu chuyển trên bầu trời, sau đó ngưng tụ thành một thanh thần kiếm đáng sợ, kiếm quang sáng chói, kiếm ý gào thét bên tai không dứt.
Một mảnh trời này, hiện đầy kiếm ý chi chít, thả ra vô số khí tức sắc bén lạnh lẽo.
Giờ khắc này, mọi người phía dưới cảm nhận được hít thở không thông, trong lòng dâng lên một loại ảo giác, đó chính là chỉ cần ý niệm trong đầu điện hạ vừa động, bọn họ liền mất mạng trong nháy mắt, căn bản không có khả năng chống đỡ.
Đừng nói bọn họ, Lục Chính Hằng cũng giống như vậy, nhìn khí lưu lưu động của từng đường kiếm ý hội tụ, dường như khí tức phát ra kia có thể tách rời không gian, mỗi một đường kiếm ý giải phóng cũng khiến hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng.
Da đầu Lục Chính Hằng tê dại, hắn cảm giác không ngăn cản được một đường kiếm ý nhưng mảng không trung này lại phân bố hơn mười đường kiếm ý.
Bây giờ cuối cùng hắn tin tưởng Lục Trần thật sự có thể đủ sức đối phó Hoàng giả.
“Bỏ đi, không thú vị, thách đấu với ngươi cũng là bắt nạt ngươi, trở về hoàng cung không?” Lục Trần ý niệm vừa động, trong nháy mắt kiếm ý trên bầu trời biến mất không thấy gì nữa, uy áp lớn mạnh kia cũng tiêu tán theo.
“Được!”
Lục Chính Hằng lấy lại tinh thần rồi nói một câu.
Trong lòng có chút tức giận, tiểu tử thối này cũng không để cho hắn một chút mặt mũi, khiến cho hắn bị bêu xấu ở trước mặt vô số hộ vệ của hoàng cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận