Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1206: Côn Côn (2)

Ngoài một dặm đằng sau, Hỏa Tích Quân thấy Lục Trần dễ dàng đánh ngã chuẩn Chí Tôn như vậy, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm cũng đã há thành hình dạng chữ O.
Một Thánh Quân viên mãn dễ dàng đánh ngã một chuẩn Chí Tôn, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng không chân thật.
Tin tức này truyền đi đoán chừng không có ai dám tin.
Sau khi Lục Trần đánh ngã tên lớn giọng thì trực tiếp rời đi, một đường đi tới khu vực tầng thứ hai của biển lửa, sau đó trở về nơi nướng cánh chim.
Trong cả quá trình, Hỏa Tích Quân vẫn đi theo Lục Trần, nghĩ ngó xem đối phương còn có thể làm ra chuyện mở rộng tầm mắt gì.
Hỏa Tích Quân đi tới trước mặt Lục Trần, nàng thấy lông chim trên đất, ánh mắt phức tạp.
Những lông chim này không phải là của n Côn thì là của ai.
Thì ra là đối phương không nói giỡn, n Côn thật sự bị ăn sạch rồi.
Lục Trần tâm niệm vừa động, quy tắc hỏa diễm phủ xuống, chỉ thấy trong nháy mắt lông chim trên đất bốc cháy, nháy mắt đã cháy hết sạch.
Vù vù vù!
Đột nhiên Lục Trần cảm giác được thủy tinh truyền tin chấn động, lấy ra nhìn, thì ra Thiên Yêu lại liên lạc với hắn.
Lục Trần ném cho nữ tử bên cạnh một cái liếc mắt, nói: “Ngươi có thể rời đi, đừng bại lộ thân phận của ta.”
Hỏa Tích Quân nhìn thoáng qua thủy tinh truyền tin trong tay Lục Trần, sau đó nàng cũng ném ra một viên thủy tinh truyền tin cho Lục Trần, nói: “Nếu như cần giúp đỡ, liên lạc ta bất cứ lúc nào.”
Lục Trần không từ chối, nhận lấy.
Trong lòng Hỏa Tích Quân tin lời nói của Lục Trần, thế nên sẽ không nhiều lời, có lẽ đối phương thật sự có thể bắt được người phản bội của Ngũ Hành tông.
Lục Trần đợi Hỏa Tích Quân rời đi hoàn toàn mới nhận thủy tinh truyền tin.
“Côn Côn, nghe nói ngươi câu được một con Ngư Vương.”
Sau khi Lục Trần nhận, vốn tưởng sẽ bị Thiên Yêu chửi mắng một trận, thật không ngờ Thiên Yêu vốn có tính tình vốn hết sức táo bạo đầu kia của thủy tinh truyền tin lại trực tiếp thay đổi thái độ ba trăm sáu mươi độ.
Nếu như là một mỹ nữ dịu dàng nói chuyện như vậy, không chỉ nghe bình thường mà còn có thể cảm giác lỗ tai rất thoải mái, nhưng mẹ nó bây giờ người nói dịu dàng với Lục Trần chính là Thiên Yêu, làm người ta nôn mửa thì không nói, còn khiến cả người Lục Trần nổi da gà.
Côn Côn!
Côn cái em gái ngươi!
Trong sân nào đó của ngoại giới.
Một con Long Nhân đặt thủy tinh truyền tin ở bên mép, nụ cười rạng rỡ, lời nói buồn nôn.
Vốn dĩ mấy năm này bị Số Một làm cho đầy một bụng tức, bởi vì Số Một chưa hoàn thành nhiệm vụ bọn họ bàn giao, Vương tử điện hạ mắng bọn họ một trận.
Bọn họ phát cơn tức lên trên người Số Một, mỗi lần nghe chắc chắn là một trận chửi mắng Số Một, trong lòng còn hạ quyết tâm chờ Số Một đi ra ngoài chắc chắn phải hung hăng dạy dỗ một phen.
Bọn họ cần người nghe lời chứ không phải người có tính cách chống đối giống như Số Một.
Nhưng hôm nay, Số Một lại câu được Ngư Vương ở biển lửa, Ngư Vương khổng lồ dài đến hơn bảy trăm mét, khiến náo động ở cả Ngũ Hành tông, bọn họ làm cơ sở ngầm ẩn núp ở Ngũ Hành tông, đương nhiên nhận được tin tức.
Ngư Vương có giá trị khổng lồ với trên Thánh Vương dưới Thiên Tôn am hiểu quy tắc hỏa diễm, ngay cả tộc Thiên Yêu bọn họ cũng muốn lấy được.
Sau khi bọn họ báo lên Vương tử điện hạ, Vương tử điện hạ vui như mở cờ trong bụng, để bọn họ dùng bất cứ cái giá nào cũng nhất định phải lấy được Ngư Vương.
Thế nên hắn khẩn cấp liên lạc Số Một.
“Để làm gì?” Lục Trần ngoáy lỗ tai, giọng điệu lộ vẻ có phần không kiên nhẫn.
Lục Trần hiểu tính tình của Long Nhân ở đầu kia thủy tinh truyền tin có thể nói là hết sức táo bạo, mỗi lần trò chuyện đều chửi mắng hắn, đây là lần đầu tiên dùng giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ, còn không gọi hắn là Số Một, cho hắn một cái xưng hô Côn Côn ghê tởm muốn ói, mà trong giọng nói còn nhắc tới Ngư Vương.
Thái độ đối phương quay ngoắt như vậy, chắc chắn có liên quan với Ngư Vương.
Thế nên giọng điệu Lục Trần vẫn như bình thường, mang theo vẻ không kiên nhẫn.
Nghe thấy trong giọng Số Một mang theo sự không kiên nhẫn, dựa theo tính tình dữ dội của Long Nhân trong dĩ vãng thì chắc chắn đã đập thủy tinh truyền tin, nhưng mà lần này hắn không tức giận, ngược lại hạ giọng, cố gắng khiến cho ngữ khí của mình trở nên hiền hòa một chút, buồn nôn nói: “Côn Côn, lần này ngươi câu được Ngư Vương dẫn tới một trận kinh động.”
“Có rắm mau thả!” Giọng điệu Lục Trần ngắt đoạn.
Nghe vậy, Thiên Yêu Long Nhân theo bạn năng giận dữ, toát ra hung quang âm u, nhưng nghĩ đến chuyện của Ngư Vương lại đè xuống lửa giận trong lòng, giọng điệu hiền hậu nói: “Vương tử điện hạ nghe nói ngươi câu được Ngư Vương, cực kỳ vui mừng, vốn muốn định ngươi tội chết, nhưng miễn xá tội chết cho ngươi.”
Mặt Lục Trần lộ nụ cười lạnh, tội chết à?
Chỉ là một Vương tử tam lưu vô danh, Thiên Yêu ẩn núp âm thầm, định hắn tội chết.
Người nào cho hắn lá gan đó?
“Sau đó thì sao?” Lục Trần không nhanh không chậm hỏi.
Thiên Yêu dối trá cười nói: “Chỉ cần ngươi cống nạp Ngư Vương cho Vương tử điện hạ là được, Côn Côn, ngươi đã là người của chúng ta, ngươi nên biết cái gì nhẹ cái gì nặng, ta cũng không muốn ngươi chọc Vương tử điện hạ tức giận lần nữa.”
Lục Trần thở dài một hơi, nói: “Đáng tiếc, Hỏa Tích Quân tới trước một bước.”
“Cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận