Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 601: Các ngươi làm ầm ĩ đến giấc ngủ của ta

Hàn Tĩnh mím môi, dùng ánh mắt cảnh giác nói: "Ta không nghĩ đây là duyên phận."
Hàn Tĩnh không muốn giao tiếp với đệ tử Quỷ Lang tông nên muốn dẫn nhóm sư muội rời đi.
"Haha, nếu đã gặp nhau rồi, sao chúng ta không ở lại ôn chuyện cũ chút nhỉ." Nam tử áo đen cầm đầu cười khà khà. Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Chúng ta có thể cùng nhau tìm kiếm tài nguyên, sau đó chia đôi."
Những kẻ phía sau hắn vô cùng ăn ý đứng thành hình quạt ngăn cản đám đệ tử Bách Hoa tông.
Hàn Tĩnh lùi lại một bước, đồng thời lạnh lùng đáp: "Hùng Khôn, người muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi đừng có mà lại gần đây."
Hàn Tĩnh ngoài mặt tỏ vẻ trấn định, nhưng trong lòng lại vô cùng bối rối. Đám đệ tử Quỷ Lang tông hiển nhiên không phải hạng thiện nam tín nữ, các nàng không muốn dính líu tới người của Quỷ Lang tông.
Hùng Không cười to, nói: "Hiện tại chúng ta sẽ trở thành người chung một môn phái ngay lập tức, sao lại phải khách khí như vậy chứ?"
"Ngươi có ý gì?" Hàn Tĩnh biến sắc.
Hùng Khôn cười tít mắt nói: "Hoàng triều Tề và hơn chục hoàng triều khác đã bị tiêu diệt khiến khu vực rộng lớn thế này trở thành vật không chủ. Quỷ Lang tông chúng ta chuẩn bị phân chia địa bàn nhưng thiếu cường giả quản lý. Tu vi tông chủ các người chỉ còn nửa bước nữa là đến Hoàng cảnh nên nằm trong phạm vi mời chào của Quỷ Lang tông."
Nói rồi, cả đám Hùng Khôn đều nở nụ cười.
Bởi vì Bách Hoa tông đều là nữ tử, ít ỏi trăm người. Nhưng Quỷ Lang tông bọn họ không đó nữ đệ tử tử, nhưng một khi Bách Hoa tông được đưa vào làm một môn phái liên kết thì nhóm nữ đệ tử này ...
Ý tứ trong đó, hiển nhiên không cần nói cũng biết.
"Tông chủ chúng ta sẽ không đồng ý." Hàn Tĩnh quát.
Các nàng đã quá rõ ràng đệ tử Quỷ Lang tông là hạng người gì, tông chủ sẽ không bao giờ thông đồng với Quỷ Lang tông làm bậy.
Hùng Khôn cười nói: "Chuyện này tông chủ các ngươi không có tư cách phản đối. Vì tình cờ gặp được các ngươi nên coi như dùng các ngươi làm vật thương lượng để có được sự đồng ý vậy."
Vừa nói xong, đệ tử phía sau hắn đã rút kiếm.
"Phòng thủ."
Hàn Tĩnh mở miệng nói, đám đệ tử phía sau đều rút trường kiếm ra, hai bên chuẩn bị xuất chiến.
Hùng Khôn liếc đám nữ đệ tử phía sau Hàn Tính, nói: "Hàn Tĩnh, đám tiểu sư muội của ngươi chỉ vừa mới thăng cấp Siêu Phàm, ngay cả Siêu Phàm cảnh còn chưa tới. Các ngươi chắc chắn muốn cá chết lướt rách hay sao? Ta cũng không muốn làm tổn thương đến hoà khí hai bên, cho nên các ngươi hãy ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống rồi đi theo chúng ta đi."
"Đừng hòng, ta thà chết trận còn hơn thông đồng với các ngươi." Một nữ đệ tử trừng mắt giận dữ nói.
Hùng Khôn tiếc nuối thở dài: "Xem ra các ngươi rất muốn so chiêu với chúng ta. Thôi được, các huynh đệ, nếu bọn họ không phục, chúng ta sẽ dùng thực lực khiến bọn họ chủ động đầu hàng."
"Haha, Hùng Khôn sư huynh, chúng ta sẽ làm được."
Cả đám đệ tử Quỷ Lang tông đều cười dâm đãng.
"Ồn ào quá thể, không cho ai ngủ cả." Đúng lúc này, một giọng nói khó chịu vang lên.
Giọng nói đột ngột xuất hiện khiến cả hai bên đều sững sờ, bởi vì người vừa nói không thuộc cả hai bên bọn họ.
Ở đây ngoại trừ hai bên bọn họ ra, chỉ còn lại một thi thể.
Chẳng lẽ là cái xác chết mở miệng nói chuyện.
"Để cho lão tử ngủ yên một giấc được không? Muốn đánh nhau thì đánh đi, nói nhảm nhiều như thế làm gì?" Ngay lúc mọi người đang không hiểu kiểu gì, giọng nói bất mãn đó lại tiếp tục vang lên.
"Xác chết vùng dậy rồi."
Một nữ đệ tử Bách Hoa tông đột nhiên la toáng lên.
Mọi người nhìn kỹ lại, chính xác là thi thể mới vừa nãy còn nằm bất động đột nhiên ngồi dậy.
Mặc dù cơ thể bị dính đầy bùn đất nứt nẻ, thậm chí trên mặt cũng dính đầy bùn nhơ, nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy đôi mắt vô cùng có thần mà cũng cực kỳ phẫn nộ quét qua người họ.
Người đột nhiên ngồi dậy khỏi mặt đất không còn ai khác ngoài Lục Trần ra nữa.
Khi bí cảnh sụp đổ, Lục Trần đã dùng những linh khí cuối cùng quấn lấy cơ thể mình, sau đó rơi xuống cùng mảnh lục địa.
Lục phản chấn cường đạ đã trực tiếp làm hắn bất tỉnh, chỉ còn sót lại chút linh lực để bảo vệ tâm mạch.
Trong vòng một tháng, hắn đã có ý thức nhưng thân thể bị tách ra thành từng mảnh nhỏ, vô cùng suy yếu, nên vẫn tiếp tục tiến hành tu luyện cấp bậc.
Mặc kệ gió thổi, nắng chiếu hay mưa xối xả, hắn vẫn nằm bất động như một người chết ở đây.
Mặc dù hắn nhận thấy có người đi ngang qua, nhưng những người đó đều coi hắn như một kẻ đã chết và lập tức bỏ đi. Lục Trần cũng chẳng quan tâm, hắn giả vờ như đã chết rồi từ từ phục hồi cơ thể của mình.
Vốn tưởng rằng một tháng là có thể khôi phục, nhưng tổn thương trên cơ thể của hắn nghiêm trọng hơn hắn tưởng và phải mất đến vài tháng.
Hơn nữa hắn cảm nhận được có ai đó đã cho hắn nuốt một viên đan dược, nhưng chỉ là đan dược cấp thấp nên không có tác dụng với hắn.
Hắn vẫn muốn đốt thêm nửa tháng nữa ở đây, nhưng không ngờ lại có một đám người mới tới đối đầu với những người xuất hiện trước đó.
Lục Trần tưởng rằng bọn họ sẽ đánh nhau, sau đó một bên chết, bên còn lại sẽ rời đi. Không ngờ đám người này lại mở miệng nói không ngừng.
Cuối cùng hắn không thể chịu được nữa nên tỉnh dậy.
Ngay khi tất cả mọi người ở đây đều sững sờ, đồng tử hắn chuyển động, tầm mắt dừng trên người Hàn Tĩnh, hắn nói: "Chắc ngươi là người vừa mới cho ta ăn một viên Độ Sinh đan."
Bạn cần đăng nhập để bình luận