Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 167: Bản thân chẳng là gì cả

“Nói rằng ta đang bế quan, không có thời gian gặp hắn.” Một luồng sóng thần niệm truyền đến, chính là truyền âm của Khổng Diệm hoàng chủ.
Sau khi nghe Khổng Diệm hoàng chủ truyền âm, ánh mắt của lão giả lộ ra vẻ khác thường.
Hắn đương nhiên biết đây là lời từ chối của Hoàng chủ, trong lòng có chút khó hiểu, tại sao Hoàng chủ lại không gặp Tề Hàn.
Tuy nhiên, hắn vẫn thuật lại sự thật.
Nghe xong lời của lão giả, trong lòng Tề Hàn bỗng hụt hẫng, trên mặt lộ ra vẻ bi thương, hắn tức giận, cười: “Khổng Diệm hoàng chủ từng có mối quan hệ thân thiết với phụ thân ta, nay phụ thân ta gặp chuyện, ngài lại thẳng thừng khước từ, phụ thân ta dưới cửu tuyền, chết cũng không nhắm mắt.”
Trong lòng của Tề Hàn vô cùng buồn bực, tức giận, xen lẫn bất lực.
Nghĩ lại lúc còn sống, phụ thân của hắn có quan hệ tốt đẹp với Khổng Diệm hoàng chủ đến như thế, không ngờ rằng khi xảy ra chuyện, Khổng Diệm hoàng chủ lại không hề sẵn lòng giúp đỡ, còn thẳng thừng từ chối gặp hắn, thái độ của Khổng Diệm hoàng chủ đã nói lên tất cả, xem ra phụ thân và Khổng Diệm hoàng chủ chẳng qua chỉ là huynh đệ ngoài mặt mà thôi.
“Tề Hoàng xảy ra chuyện rồi?”
Lão giả hơi sốc.
Một Nhân Hoàng gặp chuyện, còn có khả năng đã chết, đường đường là một Nhân Hoàng, sao có thể nói chết là chết được, lão giả nghĩ mãi cũng không thông.
Bởi vì hắn quanh năm canh giữ trận pháp, không hề biết những chuyện đã xảy ra ở bên ngoài, cũng không biết Tề Hoàng đã chết, cho nên vô cùng kinh ngạc.
Lão giả bình tĩnh lại, nhưng khi nghe thấy Tề Hàn có ý chế nhạo Khổng Diệm hoàng chủ, ánh mắt đanh lại: “Quan hệ giữa phụ thân ngươi và Hoàng chủ của bọn ta là giao tình giữa bọn họ, một vãn bối như ngươi có tư cách gì gặp Hoàng chủ? Nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo.”
Thái độ của lão giả rất lạnh lùng, chỉ là con trai nối dõi của Nhân Hoàng mà thôi, Hoàng chủ là người hắn có thể chế nhạo được hay sao? Huống hồ vị Nhân Hoàng này đã chết, vậy thì cũng không cần nể mặt con trai nối dõi của hắn làm gì.
Hơn nữa, Tề Hoàng đã chết, một tên Nguyên Thần cảnh tầm thường cỏn con như Tề Hàn có tư cách gì bảo Hoàng chủ ra tay.
Một luồng hơi thở của Vương giả tuyệt đỉnh bộc phát, ập thẳng vào mặt hắn.
Tề Hàn chẳng qua chỉ là Nguyên Thần cảnh trung kỳ, làm sao có thể cản lại được hơi thở của Vương giả tuyệt đỉnh, hơi thở này khiến hắn cảm thấy ngột ngạt, sắc mặt Tề Hàn tái nhợt, lùi lại mấy bước, cuối cùng, hắn rời khỏi hoàng cung Khổng Tước mà không nói thêm gì nữa.
Trước khi rời đi, ánh mắt của Tề Hàn vô cùng lạnh lùng.
Có cảm giác như bị cô lập hoàn toàn.
Lúc phụ thân hắn còn sống, dựa vào uy danh của phụ thân, ngay cả Vương giả tuyệt đỉnh của hoàng cung Khổng Tước cũng phải kính cẩn gọi hắn một tiếng “Thái tử điện hạ”, lúc đó Tề Hàn cảm thấy bản thân uy phong lẫm liệt, nhưng giờ đây phụ thân đã không còn, hắn mới nhận ra bản thân chẳng là gì cả.
“Lục Trần đáng chết, Lục Chính Hằng đáng chết.” Lòng Tề Hàn tràn đầy sát ý, rồi sẽ có một ngày hắn quay lại báo thù.
.....
Cung Tề Hoàng.
Lục Trần mấy ngày nay đang dưỡng thương, lần trước trận pháp nổ tung, hắn ở vị trí trung tâm, ngày hôm nay, vết thương của hắn rốt cục đã lành lại, sau khi xuất quan, người trong cung hầu như đã thu dọn xong, một nhóm cấm vệ quân do vương cung dẫn theo, thống lĩnh hơn chín nghìn người còn ở lại hoàng cung.
Vừa mới xuất quan, lão già đã tìm gặp hắn, nói: “Nay chúng ta đã chiếm lĩnh được cung Tề Hoàng, khi nào thì tuyên bố với bên ngoài?”
Hoàng đế cũ sa cơ, hoàng đế mới lên nắm quyền, cần phải tuyên bố chủ quyền, thể hiện sức mạnh của mình mới có thể khiến các thế lực khắp nơi khuất phục, Lục Chính Hằng có một chút do dự về điều này, bởi vì hắn chỉ là Vương cảnh, không phải Nhân Hoàng, nếu tuyên bố ra bên ngoài, có lẽ sẽ có rất nhiều lời phản đối hoặc lời lẽ khinh thường.
Lục Trần hờ hững nói: “Đổi quốc hiệu, ngươi tự xưng là Lục Hoàng, đồng thời gửi thiệp mời cho tám vương quốc lớn và các thế lực hùng mạnh ở thành Tề Hoàng, tất cả đều phải đến, tạm định là một tháng sau, ta sẽ tìm về cho ngươi vài người chống lưng.”
Lục Chính Thành nghe Lục Trần nói vậy, gật đầu, đáp: “Vậy ta sẽ làm theo những gì ngươi nói.”
Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng những người ở bên ngoài cũng nhận được thiệp mời do thị vệ từ cung Tề Hoàng phái đến, tất cả những thế lực hùng mạnh đều đã nhận được thiệp mời, một số thị vệ đã khởi hành từ Truyền tống trận của hoàng cung đến tám vương cung lớn của Đại Tề để phân phát thiệp mời.
Những người nhận được thiệp mời này, ánh mắt đều lộ ra vẻ kỳ ​​quái, một Nhân Vương như Lục Vương vậy mà lại dám tự xưng là Hoàng, thế nhưng, một Nhân Vương cưỡng ép xưng Hoàng thì không phải là có hơi không đủ tư cách sao?
Một số người rất thờ ơ, thẳng tay vứt thiệp mời đi.
Lục Trần không hề hay biết những chuyện này.
Lúc này, Lục Trần dẫn theo Kiếm Vương, đặt chân lên Truyền tống trận của hoàng triều, rời khỏi Đại Tề, lần này nơi cần đến chính là Hoàng cung Khổng Tước.
Bởi vì Tề Hàn cũng dùng Truyền tống trận dịch chuyển đến Hoàng cung Khổng Tước, Lục Trần muốn xem thử, tên nhãi này có phải ở Hoàng cung Khổng Tước hay không, nếu có ở đó thì giải quyết một lần luôn.
Khoảng cách giữa hai hoàng triều kéo dài ít nhất hàng trăm vạn dặm, cho dù dùng Truyền tống trận cũng phải mất ba bốn ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận