Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1046: Kỳ Hạo tức giận (2)

Sau khi Cố Thiên Nhai và Kỳ Hạo đối đầu với nhau bằng một đòn kinh thiên động địa, thân hình hắn chợt loé lên bay về phía ba Thánh Vương bị thương. Bàn tay hắn vỗ vào đỉnh đầu của một người, đầu người này chợt giống như quả dưa hấu, lập tức nổ tung giữa không trung khiến bụi máu bắn tung toé.
Kỳ Hạo lại chuẩn bị ra tay nhằm ngăn cản Cố Thiên Nhai để hai Thánh Vương kia có cơ hội chạy thoát. Nhưng Bồ Đề lão tổ đã chặn trước mặt hắn, một bóng cây cổ thụ đã toả ra, bao phủ một phần đất trời và ngăn cản công kích của hắn.
"Bồ Đề lão tổ, ngươi"Kỳ Hạo lập tức quay ngoắt về phía Bồ Đề lão tổ với ánh mắt phẫn nộ.
Hai Thánh Vương còn lại thấy đồng đội chết nên bị doạ mất mật và nhanh chóng bỏ chạy. Cố Thiên Nhai từ trên trời giáng xuống với một luồng sáng xanh bao quanh thân thể hắn, hắn bay ra với tốc độ cực nhanh, chỉ vù một cái đã xuyên qua thân thể hai người họ.
Một tia kiếm ý vô hình vụt quá đã giết được hai người.
Ngoại trừ Kỳ Hạo, tất cả đệ tử Thiên phủ có mặt ở đây đều bị giải quyết sạch sẽ.
Tề Hạo đứng giữa hư không với sắc mặt vô cùng âm trầm, ánh mặt hắn lạnh đến thấu xương, bởi vì trừ hắn ra, tất cả cường giả trong Thiên phủ không còn ai sống sót. Tất cả khoảng chừng có bốn Thánh Vương đỉnh phong, hơn mười Thánh Quân đỉnh phong, đây là một lực lượng siêu cấp khủng bố, cho dù Thiên phủ bồi dưỡng họ cũng phải trả đại giới vô cùng lớn.
Bây giờ không còn gì cả, tất cả bọn họ đã bị tiêu diệt dưới tay lão giả kiếm tu.
Cơn tức giận của Kỳ Hạo vọt lên tận trời, mặt mày hắn vặn vẹo nhìn về phía Cố Thiên Nhau với sát ý điên cuồng, hắn phẫn nộ nói: "Ngươi đã gây tai hoạ cho Kiếm Đế cung, không ai có thể ngăn cản được."
Cơ thể Kỳ Hạo toát ra sát khí lạnh lẽo gần như sắp tràn ngập không gian, lửa giận trong lòng hắn có thể thiêu đốt toàn bộ Cửu Thiên.
"Những người ở Thiên phủ đều cuồng vọng như này sao?" Vẻ mặt Cố Thiên Nhai vẫn thản nhiên như trước nói: "Tai hoạ diệt vong xứng đáng với Thiên phủ các ngươi hơn đó. Chỉ cần ta còn ở đây, các ngươi đừng hòng động tới Kiếm Đế cung. Nếu dám động thủ thì phải hỏi ý kiếm trong tay ta trước."
Có lẽ lời của Cố Thiên Nhai có hồi đáp, trường kiếm màu xanh trong tay hắn phát sáng, ánh sáng xanh vây quanh, kiếm ngân vang như hồ gầm rồng kêu.
“Không cần vội, sắp đến lượt ngươi rồi.” Cố Thiên Nhai nhìn Kỳ Hạo nói, trường kiếm hóa thành một thanh quang tỏa ra kiếm khí lạnh lẽo, bay vút lên trời, trực tiếp lao về phía Kỳ Hạo.
Trong lòng Kỳ Hạo lạnh buốt, xung quanh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, vừa xoay người, thân hình đã trở nên mơ hồ chạy trốn giống như tàn ảnh.
Mặc dù Kỳ Hạo đạt tới cảnh giới Thánh Vương đại thành nhưng vẫn chưa mạnh đến mức một mình chống lại công kích của ba Thánh Vương đại thành, đừng nói là ba người, cho dù là một chọi một cũng quá sức.
“Ngươi không đi được.”
Trong giọng nói của Bồ Đề lão tổ lộ ra sức mạnh hùng hậu, theo lời hắn vang lên, một ảo ảnh đại thụ thương thiên xuất hiện, ngàn vạn cành cây đung đưa như một cây cổ thụ thật sự cắm rễ trong hư không, nở rộ ra ánh sáng xanh mơn mởn, nghìn vạn cành trong hư không sinh trưởng vô hạn, nhanh chóng bao vây về phía Kỳ Hạo.
Lúc Trần nhìn màu xanh lá trên đỉnh đầu, vẻ mặt có hơi kỳ quái.
Kỳ Hạo điên cuồng chạy trốn nhưng cổ thụ quá khổng lồ, che khuất cả bầu trời, một cành cây có chiều dài mấy ngàn dặm, hơn nữa còn kéo dài vô hạn, đan xen vào nhau, hóa thành một bức tường thực vật to lớn, ngăn cản phương hướng chạy trốn phía trước.
Trong đó có mấy cành cây thô chắc, to như thùng nước, như một con chân long bay lượn, tỏa ra khí tức còn sắc nhọn hơn kiếm.
Kỳ Hạo hừ lạnh, trên người tỏa ra một dao động mạnh mẽ, quanh thân tràn ngập ánh sáng vàng, nhìn thần thánh vô cùng.
Đao quang biến hóa thành từng mảnh, toàn thân tỏa sáng lấp lánh giống như được đúc từ vàng, toát ra khí tức vô cùng sắc bén.
Bàn tay Kỳ Hạo vung lên, từng mảnh đao quang vung ra, đụng vào cành cây, đao quang sắc bén vô cùng, cành cây xanh lá cực kỳ cứng rắn cũng không ngăn chặn được sự sắc bén của nó, hắn cắt đứt liên tục, nhưng sau khi cành cây đứt gãy lập tức có cành khác sinh ra.
Cổ Thiên Nhai bay lên, một bước bước vào không trung, đuổi theo Kỳ Hạo, cánh tay vung lên, bắn ra một kiếm ý tuyệt thế sắc bén, bổ vào thân thể Kỳ Hạo.
Một tiếng sắt thép va chạm vang lên, tia lửa tung tóe.
Kỳ Hạo mặc pháp bảo phòng ngự, ngăn lại kiếm ý của Cố Thiên Nhai, nếu không thì kiếm ý này có thể đánh trọng thương Thánh Vương đại thành.
Mặc dù như vậy nhưng Kỳ Hạo vẫn phải chịu một lực lớn, thân thể bay ngược ra sau mới đứng vững được.
Kỳ Hạo mơ hồ cảm thấy sau lưng có cơn đau âm ỉ, công kích kia bổ lên giáp phòng ngự của hắn, nếu như không mặc áo giáp phòng ngự thì hắn sẽ phải chịu trọng thương.
“Không được, ta phải rời khỏi đây.” Kỳ hạo biết mình không đi thì sẽ không đi được nữa, không tiếp tục hiếu chiến nữa, hắn hóa thành một vệt kim quang, chạy trốn vào trong thiên địa.
“Đã nói ngươi không đi được mà.” Huyền Vũ đan thánh cũng vừa cất bước đi, thân hình mờ ảo nhanh vô cùng, một Huyền Vũ khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu Kỳ Hạo. Trong chốc lát truyền đến lực lượng khủng bố, tốc độ thoát thân của Kỳ Hạo chỉ hơi chậm một giây đã dẫn đến hậu quả kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận