Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1350: Sư muội tới!

“Ừ, sư phụ nói thực lực của ta quá yếu ớt, sẽ để ta tu luyện ở Giới thành, tu luyện nhàm chán khô khan, ta muốn xin nghỉ tới thăm ngươi một chút, sư phụ cũng đồng ý.” Liễu Khuynh Thành nói, dương lên nụ cười: “Sư huynh, ngươi ở nơi nào, dẫn ta đi xem phòng của ngươi.”
Liễu Khuynh Thành phát hiện xung quanh có rất nhiều người nhìn nàng, loại ánh mắt này khiến nàng vô cùng không quen nên đề nghị rời đi.
Lục Trần đứng bất động, thực ra đại não vận chuyển tốc độ cao, hắn muốn dẫn Liễu Khuynh Thành tới thành Nhu Đế hoặc là Ngũ Hành tông, bởi vì hắn không muốn Liễu Khuynh Thành và thiếu nữ Hi chạm mặt, dù sao hai năm sau sư muội sẽ phải rời đi, chỉ cần chờ hai năm là được.
Nhưng mà ngay sau đó hắn nhớ tới chỉ cần rời khỏi phạm vi nhất định, thiếu nữ Hi không cảm giác được khí tức của hắn thì sẽ lập tức xuất hiện.
Như vậy, hai người vẫn gặp nhau.
Lục Trần nghĩ một lát, thật giống như không dùng được biện pháp gì, cũng không tránh được việc hai người gặp mặt, liền cắn răng nói: “Được, đi thôi!”
Liễu Khuynh Thành thấy phản ứng của Lục Trần cổ quái, trong ánh mắt thoáng có chút ngờ vực, sư huynh chưa từng có kiểu phản ứng này, bây giờ rất khả nghi, thật giống như có phần chột dạ, còn vì sao chột dạ, chẳng lẽ là làm chuyện có lỗi với nàng.
“Sư huynh, hơn mười năm ta không ở đây, hẳn là ngươi gặp được rất nhiều mỹ nữ?” Liễu Khuynh Thành gõ bên hông, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lục Trần.
“Không, không.”
Lục Trần vội vàng chột dạ di chuyển ánh mắt, rồi nói: “Đi thôi, trước tiên đi đến nơi đó của ta.”
Lục Trần dẫn Liễu Khuynh Thành trở lại trong viện, trong lòng còn mong mỏi thiếu nữ Hi ở trong phòng, trong tình huống bình thường, thiếu nữ Hi sẽ không ra, song vừa tới viện, Lục Trần đã nhìn thấy thiếu nữ Hi đứng ở cửa phòng, gương mặt tươi đẹp thoát tục giống như mỹ ngọc, ánh mắt lăm lăm nhìn nhìn hai người, trong đôi mắt phân rõ trắng đen mang theo vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Cùng lúc đó, Liễu Khuynh Thành có dự cảm, cũng nhìn thấy thiếu nữ Hi đứng ở cửa.
Dung mạo kia không phân cao thấp với nàng… Thậm chí đôi mắt thiếu nữ còn sáng đẹp hơn so với nàng mấy phần, nhìn đối phương ngũ quan tinh xảo, trong lòng Liễu Khuynh Thành dâng lên một chút cảm giác mặc cảm tự ti, cánh tay bắt được Lục Trần khẽ tăng thêm một chút lực.
Lục Trần cảm giác không khí đột nhiên ảo diệu, thật giống như Tu La trận trong truyền thuyết.
“Ca ca, nàng là ai?”
“Sư huynh, nàng là ai?”
Hai âm thanh lanh lảnh như chim hoàng oanh gần như đồng thời lên tiếng.
Bóng trắng chợt lóe, thiếu nữ Hi đi tới trước mặt, ánh mắt tức giận nhìn Liễu Khuynh Thành: “Làm sao ngươi kéo cánh tay của ca ca ta?”
Thiếu Nữ Hi thấy Liễu Khuynh Thành xuất hiện, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên xuất hiện một luồng cảm giác nguy hiểm, nói xong nắm lên cánh tay còn lại của Lục Trần mà ôm lấy.
Liễu Khuynh Thành thấy một màn như vậy, mấp máy khóe miệng, cả ngày lẫn đêm nàng nghĩ tới sư huynh, nhưng mà sư huynh thì sao, nhưng ở bên ngoài thư thái sung sướng, thấy một cô gái xinh đẹp hơn so với mình thân thiết với sư huynh như thế, trong lòng Liễu Khuynh Thành khẽ nổi ghen tuông, huy động năm ngón tay, hung hăng uốn éo ở bên hông Lục Trần.
Da dày của Lục Trần không cảm giác được đau đớn, chẳng qua hiểu được nếu tiếp tục không chút biểu cảm, sẽ đón nhận trả thù cuồng phong bạo vũ, cho nên Lục Trần làm bộ dáng vẻ thần sắc thống khổ.
Cùng với vẻ mặt thống khổ của hắn, tay dùng lực bên hông lập tức nhẹ đi rất nhiều.
Quả nhiên, sư muội vẫn thương hắn.
“Ca ca, rốt cuộc là ai, tại sao gần ngươi như vậy?” Thiếu nữ Hi tràn đầy địch ý chờ Liễu Khuynh Thành: “Ngươi tốt nhất là nên rời đi, ca ca là của ta, ai cũng không đoạt được.”
“Người nên rời đi là ngươi.” Liễu Khuynh Thành ôm chặt cánh tay Lục Trần, cũng không chút rụt rè nhớ lại quá khứ: “Ta biết sư huynh trước, ngươi là kẻ đến sau.”
“Ta không tin!” Mắt to của thiếu nữ Hi nhìn chằm chằm, thở hồng hộc nói: “Rõ ràng là ta quen trước.”
“Sư huynh, ngươi nói cho nàng biết, ngươi quen người nào trước.” Liễu Khuynh Thành nhìn Lục Trần.
Thiếu Nữ Hi vẫn không cam lòng yếu thế nói: “Ca ca, ngươi nói cho nàng ngươi quen người nào trước.”
“Cái này…”
Mặt Lục Trần lộ vẻ suy tư, trầm ngâm nói: “Lão phu bấm tay tính toán, hôm nay ánh nắng tươi sáng, thích hợp ngồi tu luyện ở nhà.”
Vừa nói, hắn lại muốn tránh thoát hai người chạy trốn, nhưng mà hai thiếu nữ xinh đẹp một trái một phải ôm chặt Lục Trần, không để hắn rời đi.
“Ca ca, ngươi nói cho ta biết, người ngươi thích là ta.” thiếu nữ Hi loạng choạng cánh tay của Lục Trần, một bộ vị chống đỡ mềm mại ở trên cánh tay Lục Trần, khiến cho hắn tâm viên ý mã.
Liễu Khuynh Thành nói: “Sư huynh, ngươi nói cho nàng biết, người ngươi thích là ta.”
Xoạch!
Liễu Khuynh Thành đột nhiên hôn một cái ở trên mặt Lục Trần, sau đó nhìn thiếu nữ Hi thị uy.
Thiếu Nữ Hi kiễng mũi chân, hôn hai cái ở trên mặt Lục Trần, dùng ánh mắt đắc ý nhìn Liễu Khuynh Thành.
Liễu Khuynh Thành không cam lòng yếu thế, hôn ba cái, thở hồng hộc nhìn chằm chằm thiếu nữ Hi.
Thiếu Nữ Hi hôn bốn…
Liễu Khuynh Thành hôn năm…
Cứ như vậy, Lục Trần ở chính giữa bị hai thiếu nữ hôn tới hôn lui, trong một thời gian hạnh phúc vô tận.
Nhưng Lục Trần làm người trong cuộc, từ khi Liễu Khuynh Thành hôn hắn một cái, sau đó thiếu nữ Hi lại hôn hắn hai cái, cả người đều mơ hồ, giống như bị một đường thiên lôi bổ trúng, cứng ngắc tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận