Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1656: Võ Minh cưới vợ

Võ Minh kết hôn, phỏng chừng nhóm Tây Môn Vũ, Minh Tử và Tà Vô Không sẽ tham dự. Lục Trần quyết định đi gặp họ.
Lục Trần bước lên xé bố cáo xuống trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kế đến quay người tiến tới hoàng cung, rất nhanh đã đến cửa hoàng cung.
Có hộ vệ ló đầu ra, Lục Trần giơ bố cáo trong tay lên.
Hộ vệ bên trên lập tức hiểu ra, vội vàng cười nói: “Tôn kính mời các hạ vào.”
Nói rồi, hắn mở đại môn trận pháp.
Mũi chân Lục Trần điểm một cái, tiến vào hoàng cung. Hộ vệ vội vàng nói: “Xin các hạ chờ một lát, ta đã thông báo với Đại thống lĩnh rồi.”
Sắc mặt bình tĩnh, Lục Trần nhẹ gật đầu. Một lát sau, một sức mạnh Thần Vương hạ xuống, chỉ thấy một nữ tử mặc quân phục oai hùng đạp không đến. Đôi mắt rơi vào người Lục Trần, cảm nhận được sức mạnh của đạo như có như không, đúng là cấp Thần Vương, nàng nhìn Lục Trần nói: “Mời các hạ theo ta đến Thiên Điện.”
Lục Trần đi theo đối phương tới một cung điện.
Nữ tử quân trang đứng tại cửa ra vào, nhìn Lục Trần: “Bởi vì đội ngũ Võ gia chưa đến nên cần thêm mấy ngày nữa.”
Lục Trần hỏi: “Đội ngũ Võ gia khi nào mới tới.”
Nữ tử quân trang nhíu mày, đáp: “Ta cũng không biết, có lẽ trong vòng một tháng.”
“Được, vậy thì chờ thêm.” Lục Trần thuận miệng nói.
“Ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi, ta còn phải đi chào hỏi những người khác.” Nữ tử quân trang nói xong thì rời đi.
Lục Trần đi tới hoàng cung, không tới mấy ngày đã nghênh đón vị Thần Vương hoang dã thứ hai. Đây là một công tử tay khư khư cầm quạt xếp. Hắn nhìn thấy Lục Trần thì mắt lập tức sáng lên, rồi chìa tay và cười tủm tỉm nói: “Xin chào nhân huynh, ta tên Hạ Lưu, kết bạn nha.”
Nghe được giọng điệu quen thuộc, trong thoáng chốc Lục Trần nhớ đến Cảnh Tử Mặc. Con hàng này có một cái “danh thanh cao” là kết bạn rộng rãi .
Lục Trần hoàn hồn, mắt mang theo chút quái dị: “Ngươi tên Hạ Lưu.”
Người kia vội ho một tiếng rồi mất tự nhiên đáp: “Hạ của mùa hè, Lưu của nước chảy, nhân huynh hiểu sai rồi.”
Khóe miệng Lục Trần co giật, nhưng vẫn trả lời: “Lục Trần.”
“Chào Lục Trần huynh.” Hạ Lưu có phần như quen thuộc đi đến trước mặt Lục Trần rồi thần bí nói: “Lục huynh cũng đến đám tiệc để kết bạn à.”
“Kết bạn, là sao?” Lục Trần không hiểu.
Hạ Lưu cười ha ha: “Lục huynh đừng giả vờ nữa, tất cả mọi người giống nhau cả thôi, là Thần Vương thì ai còn quan tâm tới một trăm nghìn miếng Thần Tinh kia nữa, mọi người đều chỉ nhắm vào vị trí khách mời thôi.”
Nghe Hạ Lưu giải thích, cuối cùng Lục Trần đã hiểu rõ nguyên nhân.
Hóa ra lần này Võ Minh và quốc chủ Tử Vận thành hôn, vì địa vị Võ gia như thế nên các Thần Vương thông thường thậm chí không nhận được thiệp mời, nếu đi theo đội ngũ của quốc chủ Tử Vận với tư cách thành viên tháp tùng thì sẽ có chỗ ngồi dành cho khách mời.
Nếu kết giao với vài chỗ dựa trên buổi tiệc, tức là cấp bậc Thần Hoàng, vậy một trăm nghìn miếng Thần Tinh còn lâu mới sánh kịp.
Vả lại họ đi theo quốc chủ, đồng nghĩa quốc chủ sẽ thiếu họ một món nợ ân tình, mai sau có thể bảo quốc chủ trả lại phần ân huệ này.
Lục Trần im lặng, hóa ra là vậy, bèn gật đầu: “Xem như là vậy đi.”
Lần này tới Võ gia, hắn không phải vì kết bạn, mà muốn gặp bạn.
Mấy ngày sau, tầm mười người cấp bậc Thần Vương lục tục đến. Những Thần Vương nọ chào hỏi nhau, ai có thù oán với nhau thì lạnh lùng đối đãi.
Những Thần Vương hoang dã này đến từ lãnh địa Tử Kinh Thần quốc, hoặc đã mở tông môn, hoặc một thân một mình, đương nhiên họ đều biết lẫn nhau.
Ước chừng mười ngày sau, trên bầu trời bỗng nhiên có biến động kinh hoàng. Mọi người suy tư ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện hai chiến thuyền dài đến nghìn trượng, trên thuyền dán đầy chữ hỉ, treo đèn lồng đỏ, một khung cảnh rất hân hoan.
Là đội ngũ đón dâu của Võ gia đến.
Hai chiến thuyền đáp xuống hoàng cung, đông người lại gần quan sát, trên thuyền chuẩn bị sẵn đầy ắp sính lễ.
Lúc này, hơn mười người từ trên thuyền xuống, dẫn đầu là một lão giả mặc áo bào tím, hơi thở hùng hậu, râu tóc bạc trắng, hai sợi mày trắng dài ngang ngực, rất có phong thái tiên phong đạo cốt.
Lục Trần nhìn lão giả áo bào tím, đạo vận của hắn vô cùng hùng hậu, hắn sâu sắc cảm nhận được một áp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Tu vi của lão giả áo bào tím e là đã đạt tới Thần Hoàng đỉnh phong, tu vi mạnh hơn Mặc Thánh Vân gấp mấy lần, cho dù hiện giờ hắn tấn thăng Đại Đế thì vẫn cảm nhận được áp lực từ người sau.
Một bóng hình duyên dáng xinh đẹp xuất hiện, đây là một nữ tử tuyệt đẹp trong bộ trường bào màu đỏ và mũ phượng khoác hà, thân thể mềm mại không xương, hai chân thon dài mảnh khảnh, trên khuôn mặt ngọc hoàn mỹ là một lớp sa mỏng, nhan sắc tuyệt trần như ẩn như hiện.
Theo sau là ba nữ tử mặc quân trang, đứng bên cạnh, một trong số họ là người đã nghênh đón Lục Trần lúc trước.
“Tiểu nữ tử bái kiến Võ Bang trưởng lão.” Giọng nói trong veo như chim hoàng oanh vang lên sau lớp khăn che mặt, tạo cho người ta cảm giác yếu đuối. Lúc nói chuyện, nàng còn nửa cúi người, tỏ vẻ tôn kính.
Mặc dù Tử Vận là chủ một thần quốc, nhưng lần này gả cho gia tộc đệ nhất Thần giới, thì thân phận này của nàng trước mặt Võ gia chẳng là gì cả.
“Ừ.”
Võ Bang khẽ gật đầu, nhưng trên mặt chẳng mảy may vui vẻ.
Thật ra theo quan điểm của Võ gia, hôn lễ này môn không đăng hộ không đối, Tử Vận không xứng với Võ Minh, nhưng Thiếu chủ nhỏ nhà mình chỉ chịu Tử Vận và không ưng những người phụ nữ khác, Võ Thần ra mặt cũng không làm gì được hắn nên đành tùy ý Võ Minh thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận