Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1706: Tìm kiếm Thần hỏa

Võ Minh nói: “Mọi người chia thành bốn tiểu đội, tìm kiếm cửa ra để đi đến những thế giới khác, đồng thời giữ liên lạc.”
Thế là đoàn người tách ra đi theo các phương hướng khác nhau, tìm kiếm cửa ra khác.
Thấy Lục Trần một mình rời đi, Võ Minh hỏi: “Trần huynh, huynh không đi cùng bọn ta sao?”
Lục Trần nói: “Ta đi một mình thử xem có thể tìm thấy thần hỏa không, nếu như phát hiện cửa ra thích hợp thì truyền tin cho ta.”
Lục Trần đến Thâm Uyên giới còn có một lý do khác, đó là tìm thần hỏa. Mấy người Võ Minh từng nói ở Thâm Uyên giới có rất nhiều thần hỏa hoang dại, khoảng thời gian gần đây hắn bận đi phá hủy tế đàn, không có thời gian tìm thần hỏa.
Hơn nữa sau khi phá hủy tế đàn, sợ Bàng Vân đạo tổ tỉnh lại nên muốn trở về Thần giới trong khoảng thời gian ngắn. Hiện nay có Chúa tể chặn đường không thể trở về được, Lục Trần bèn muốn đi tìm thần hỏa.
Võ Minh nói: “Vậy thì giữ liên lạc, khi nào tìm thấy cửa ra thì bọn ta sẽ liên lạc với ngươi.”
Lục Trần chào tạm biệt mấy người Võ Minh rồi một mình lên đường, đến thành trì của nhân loại tu hành. Sau khi hỏi thăm nhiều nơi, khoan hãy nói đúng là tìm được mấy bản vẽ đánh dấu vị trí của thần hỏa.
Thâm Uyên giới có rất nhiều truyền thuyết về thần hỏa.
Những ngọn lửa do thiên địa sinh thành đó tu hành bình thường giống như nhân loại. Bọn chúng trốn ở vùng đất tĩnh lặng cực nóng, yên lặng tu hành, hấp thu nguyên tố hỏa diễm làm cho bản thân lớn mạnh. Nhưng khi gặp được người tu hành nhân loại cũng sẽ tiến hành thôn phệ.
Không chỉ có vậy, bọn chúng còn có trí tuệ cực cao, không yếu hơn con người.
Dựa theo vị trí của thần hỏa trên bản vẽ, Lục Trần đến một vùng đất hoang mạc tràn ngập nóng bức, hàng tỉ dặm xung quanh đều là nơi hoang vu, ít có dấu vết của con người. Dưới mặt đất lượng lớn quy tắc hỏa diễm phun ra ngoài, tạo nên bầu không khí cực kỳ nóng nực.
Vùng đất hoang vu này thường xuất hiện những dị tượng kinh khủng, cát vàng khắp trời, giấu trời che đất như một cơn lốc xoáy tàn phá khắp nơi, thôn phệ tất cả các sinh linh. Đây là khung cảnh dẫn đến do thần hỏa màu vàng đi ra ‘kiếm ăn’, ngay cả cấp bậc Thánh Đế cũng bị cắn nuốt không ít.
Có vô số người nhìn thấy thần hỏa, hơn nữa còn suy đoán thần hỏa đã tiếp cận đến cấp bậc Chân diễm.
Sở dĩ suy đoán như vậy là do thần hỏa này đã từng một hơi cắn nuốt cả ba Thánh Đế, mười mấy Đại Đế, hung danh đồn xa.
Muốn thu phục được loại thần hỏa này, e là chỉ có Thánh Đế cự đầu mới có thể làm được.
Có điều loại thần hỏa có linh trí này vô cùng thông minh, một khi cảm nhận được nguy hiểm thì sẽ ẩn nấp dưới lòng đất, hòa thành một thề với mặt đất. Cho dù là cấp bậc Chúa tể đến cũng khó có thể bắt được.
Trước kia đã từng có một cấp Chúa tể đến đây bắt nó, nhưng mỗi lần đều là tay không trở về.
Sau khi Lục Trần đi trong hoang mạc mấy ngày thì cảm nhận được ở phía xa có dao động năng lượng. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một nhóm người tu hành tay cầm trường mâu đang hợp lực vây đánh một con yêu thú.
Con yêu thú này có hình dạng như một con bọ cạp khổng lồ, dài chừng hơn hai mươi mét, cơ thể phân ra từng đốt, phần đuôi giơ lên cao, ở cuối đuôi có một cái châm đen dài gần nửa mét, tỏa ra từng đợt khí tức rét lạnh dưới ánh mặt trời.
Tu vi nhóm người tu hành này không cao, đa số dao động trong khoảng Chí Tôn, yêu thú cựu hạt khổng lồ cũng thế.
Yêu thú cự hạt rất đáng sợ, chỉ nó giơ cái châm độc lên thật cao, đột phá không gian mạnh mẽ xuyên qua một người mang hắn lên không trung, ném ra xa hơn trăm mét.
Mà người tu hành bị châm độc đâm trúng thì toàn thân đen lại, cơ thể co giật.
Không đến hai phút liền lập tức mất mạng.
Trên mặt đất còn hơn mười thi thể thâm đen, rất rõ ràng người chết và người đang chiến đấu là cùng một đội. Những người vẫn còn sống hung hãn vây công cự hạt, trong miệng còn phát ra những lời nguyền rủa.
Nhưng mà toàn bộ công kích đánh lên người cự hạt của bọn họ đều bị triệt tiêu hết, như gãi ngứa cho đối phương cũng không đủ.
Lục Trần nghe thấy những người này mắng chửi, nghe rõ bọn họ đến từ một đoàn lính đánh thuê, đặc biệt đến hoang mạc săn giết yêu thú để sống. Lần này họ không may gặp phải bọ cạp đuôi đen làm người ta khiếp sợ trong hoang mạc.
Bọ cạp đuôi đen không chỉ có phòng ngự thân thể mạnh mẽ, châm độc trong đuôi của nó chất chứa kịch độc, chỉ cần bị đâm thương, người tu hành cùng cấp bậc sẽ mất mạng ngay lập tức.
Nếu như Thiên Tôn trúng loại độc này, không chết thì cũng phải lột da.
Khi thể lực của những người còn lại dần dần yếu đi, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng thì bên cạnh đột ngột có một ánh kiếm bay đến, ẩn chứ sự sắc bén vô cùng chém lên người của bọ cạp đuôi đen.
Phụt phụt!
Dưới ánh kiếm chói mắt này, thân thể mà bọ cạp đuôi đen vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo mềm như đậu hũ, bị chém một phát đứt làm đôi. Dòng máu màu xanh bắn tung tóe lên mấy người tu hành.
Cảnh đột nhiên xảy ra làm cho đám người tu hành đứng ngây ra tại chỗ.
Lúc này Lục Trần đi tới, toàn thân bao phủ đạo uy mạnh mẽ làm cho mấy người không dám thở mạnh.
Mấy người nhìn Lục Trần, cảm nhận được lực áp bách tự nhiên. Mặc dù đối phương đã thu liễm khí tức, thế nhưng đạo uy này nếu không sai thì là của cường giả cấp bậc Đại Đế, Đại Đế cảnh vượt qua hai người bọn họ.
Đám người vội vã cảm kích nói: “Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ, giết chết bọ cạp đuôi đen giữ cho bọn ta một mạng.”
Lục Trần quét mắt qua mấy người, tùy ý nói: “Không cần khách khí, ta có chuyện muốn hỏi các ngươi.”
“Tiền bối muốn hỏi gì, nếu tiểu nhân biết nhất định không giấu diếm.”
Lục Trần mở miệng nói: “Nghe nói khu vực này có tung tích của thần hỏa, các ngươi có biết nơi nào xuất hiện nhiều thần hỏa nhất không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận