Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1613: Suýt nữa bị lừa

Với tốc độ thăng cấp của thanh niên hoàng bào, có lẽ không bao lâu nữa sẽ bị Vận Mệnh thành chủ nhắm tới và bị truy lùng.
Nhưng mưu kế nhỏ này không liên quan gì tới chuyện họ có thể trốn thoát được hay không.
Lúc này phải tìm cách thoát khỏi thanh niên hoàng bào ngay lập tức.
Giọng điệu khinh bỉ xem thường của Lục Trần khiến thanh niên hoàng bao đỏ mặt, hắn không nhịn được mà vặn lại: "Ngươi có thể bóp nát không?"
Trong lòng thanh niên áo bào vàng cũng mắng mỏ, tu vi của mình như thế mà lại không thể bóp nát được một đồng tiền.
"Không thể." Lục Trần tự tin đáp lại.
Thanh niên hoàng bào lập tức gào lên: "Ngươi cũng không thể bóp nát thì sao lại để ta bóp nát?"
Lục Trần nhún vai, lười biếng nói: "Muốn ta nhận ngươi làm chủ nhân thì phải cho ta xem chút tài năng của ngươi. Nếu không thể thoả mãn điều kiện mà ta đưa ra, tại sao phải tự làm bản thân mất mặt như thế làm gì. Nếu ta là ngươi, ta sẽ lập tức bỏ chạy trong nhục nhã."
"Haha, suýt chút nữa bị ngươi lừa rồi." Thanh niên hoàng bào đột nhiên cười khẽ, hắn nhìn chằm chằm Lục Trần rồi nói với vẻ nghiền ngẫm: "Chỉ là mưu kế hạ đẳng thôi, sao ta có thể mắc mưu được. Hôm nay ngươi thần phục thì thần phục, không thần phục cũng phải thần phục."
Dù thanh niên hoàng bào không phải Nhân tộc nhưng hắn biết nhân loại là sinh linh xảo quyệt nhất thế gian lại còn quỷ kế đa đoan. May mà hắn thông minh, suýt chút nữa đã bị lừa rồi.
Lục Trần đương nhiên không cho rằng đối phương sẽ bỏ đi chỉ vì phép khích tướng này. Dù sao kẻ có âm mưu chống lại ý chí Nguyên giới cũng không phải tên ngốc, hắn bèn nói: "Cho ngươi một canh giờ, nếu trong một canh giờ ngươi có thể phá huỷ nó, ta sẽ nhận ngươi làm chủ nhân. Nếu không chúng ta thà tự sát chứ không để người thực hiện được."
Thanh niên hoàng bào nhíu mày, tuy đám Lục Trần tự sát hắn cũng chẳng quan tâm.
Nhưng Thiên Nguyên giới mà hắn xâm chiếm lần này chỉ là một thế giới nhỏ, sau này hắn còn muốn xâm chiếm thế giới lớn, vì vậy cần phải có một nhóm người, nếu không một mình hắn tự làm chỉ huy tự làm trụ cột sẽ rất khó chiếm lĩnh được thế giới và các võ giả trong thế giới đó, biết đâu còn gặp phải ngọn lửa có thể khắc chế mình.
Sinh mệnh của mình sẽ gặp nguy hiểm.
Thanh niên hoàng bào có chút tức giận, tương lai của hắn đã được định trước sẽ trở thành sinh linh cấm kỵ trong vũ trụ này, hiện giờ hắn muốn thu nhận thủ hạ nhưng đối phương lại không chịu nghe lời khiến hắn khác bực bội.
Thanh niên hoàng bào suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định sẽ thực hiện lời hứa trong vòng một canh giờ sẽ phá huỷ đồng tiền vận mệnh, nhưng lực chú ý của hắn vẫn luôn hướng về phía đám Lục Trần nhằm đề phòng bọn họ chạy thoát.
"Ngươi làm gì đấy?"
Thanh niên hoàng bào đột nhiên ngừng phá huỷ đồng tiền, quay đầu nhìn về phía Lục Trần, ánh mắt rơi xuống cây cung lớn màu đen.
Lục Trần dùng tay nhẹ nhàng lau chùi Tuế Nguyệt cung, tức giận đáp: "Pháp bảo đặt trong nhẫn không gian một thời gian nên bị bám đầy bụi, ta lấy ra nó ra lau không được à."
Thanh niên hoàng bào: "..."
Mọi người: "..."
Lục Trần nói xong cũng không để ý tới thanh niên hoàng bào nữa, tay cầm mảnh vải lau hết sức chuyên chú, chẳng mấy chốc Tuế Nguyệt cung đã được lau chùi cực kỳ sáng bóng.
"Nói cho ngươi biết, tốt nhất là đừng có giở trò mờ ám, tiểu xảo kiểu vậy không lừa được ta đâu." Thanh niên hoàng bào nhìn chằm chằm Lục Trần với ý tứ cảnh cáo, sau đó một chất màu vàng nồng đậm bắt đầu tuôn ra từ lòng bàn tay hắn, nhấn chìm cả đồng tiền vận mệnh với ý định ăn mòn nó bằng oán khí.
Một phút sau, thanh niên hoàng bào lại dừng động tác, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Trần, bởi vì đối phương cố gắng kéo cây cung màu đen trong tay, xung quanh có năng lượng hội tụ, một mũi tên nửa trong suốt đang nhắm về phía hắn.
"Bây giờ ngươi lại đang làm cái gì đấy?"
Lục Trần kéo cung, kéo tới kéo lui mấy lần, sau đó thở hồng hộc đáp: "Rèn luyện cơ tay, làm sao, không cho phép ta rèn luyện thân thể sao?"
Thanh niên hoàng bào: "Kiên nhẫn của ta có hạn, đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của ta thêm một lần nào nữa." Thanh niên hoàng bào lạnh mặt cảnh cáo rồi tiếp tục dùng oán khí 'nung chảy' đồng tiền vận mệnh.
Lần này, thanh niên hoàng bào không thèm để ý tới hành động mờ ám của Lục Trần nữa, bởi vì hắn không sợ lực lượng công kích cường đại, thứ duy nhất mà hắn sợ là lửa và lôi, nhưng những người này không sở hữu hoả diễm và sấm sét có thể giết chết hắn.
"Hoả thần được đắm mình trong vạn hoả, ta là người sùng bái trung thành nhất của ta, nghe lời triệu hoán của ta, mau mau tới đây." Ở bên cạnh, Lục Trần vừa ngâm xướng vừa khoa tay múa chân giống như một thần côn, mắt liếc thấy thanh niên hoàng bào không thèm để ý tới mình nữa, hắn hơi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Thuỷ thần xinh đẹp dịu dàng à, dung mạo của ngươi khiến ta phải mê muội, ta là tin đồ trung thành nhất của ngươi, xin hãy mau mau hiện thân."
"Thái Thản thần thời viễn cổ à...."
Đám Lý Huyền bối rối nhìn Lục Trần, không hiểu hắn đang làm gì, trong miệng nhắc đến cái gì mà Hoả thần, Thuỷ thần, Thái Thản thần, chẳng lẽ là tồn tại giới chủ sao?
Lục Trần có thể triệu hoán giới chủ?
Thành tâm gọi Sơn Hải giới chủ chẳng phải đúng hơn sao?
Dù sao hắn cũng là con dân của Sơn Hải giới, không chừng Sơn Hải giới chủ có thể nghe thấy lời cầu nguyện nếu hắn thành tâm kêu gọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận