Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1354: Thanh Bằng

Nhìn thấy Lục Trần và những người khác, hai người bị đánh vỡ vòng bảo hộ bỗng thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Mai Tiêu nhìn chằm chằm vào Đại Bằng màu xanh trước mắt, cảm nhận được một cỗ áp lực nồng đậm, đang lúc muốn điều động khí tức, Lục Trần lại cười khẽ một câu: “Ngươi và hắn thực lực ngang nhau, phải đánh rất mất thời gian, vẫn là để ta đi.”
Lục Trần cảm nhận được khí tức của Đại Bằng này liền biết rõ hắn tuyệt đối không phải hạng bình thường. Tuy Mai Tiêu đã là Thánh vương viên mãn, nhưng đại bàng này là chuẩn Chí Tôn, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh, Mai Tiêu chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
“Lông dài đều không phải là tốt.”
Lục Trần nhìn Thanh Ổ khinh miệt nói một câu.
“Ngươi tự tìm cái chết!”
Ánh mắt của Thanh Ổ tràn ngập hàn ý lạnh lẽo, cuốn lên một luồng khí lưu cuồng bạo, lập tức vỗ cánh lao vút tới chỗ Lục Trần, trong không khí truyền ra âm thanh tiếng gió gào sắc bén.
Lục Trần bước một bước chân đạp mạnh, trong lòng bàn tay bao phủ lực lượng quy tắc, không sợ sắc bén như kiếm quang, bao trùm qua.
Thấy Lục Trần bất cẩn đối với kẻ địch như vậy, nam tử trong đôi nam nữ ở bên kia muốn nhắc nhở Lục Trần cẩn thận, dù sao thực lực của Thanh Ổ rất mạnh, lại có móng vuốt vô cùng sắc bén có thể dễ dàng chia một người thành hai mảnh.
Ầm một tiếng, trong lòng bàn tay Lục Trần bộc phát ra uy lực vô song, lực lượng dâng trào, trực tiếp hất văng Thanh Ổ ra sau, ánh sáng theo đó lóe lên, một thanh niên quần áo màu xanh xuất hiện, đây chính là nam tử hoá thành Thanh Bằng.
Mặc dù đó chỉ là một cú đánh khá mạnh, nhưng Thanh Ổ lại cảm nhận được áp lực dị thường từ trên mình Lục Trần.
Một nam một nữ nhìn thấy Lục Trần cứng rắn Thanh Ổ, lại còn đáng bật Thanh Ổ ra phía sau, bọn họ lập tức ngẩn ra, trong lòng có chút gợn sóng.
Thanh Ổ nhìn chằm chằm Lục Trần như đối đại địch, trầm giọng nói: “Các hạ thể phách tốt, nhưng đừng có quản nhiều vào chuyện bao đồng.”
“ Ngươi nói không quản thì là không quản, ta lại muốn quản, ta thấy ngươi là một con chim liền thấy đáng ghét.” Lục Trần nghĩ đến con chim đen ở Sơn Hải giới gọi là Bằng Vạn Lý, lúc trước hắn bị Bằng Vạn Lý đánh lén làm rách cả bụng, trong lòng Lục Trần vẫn luôn canh cánh chuyện này, tuy là con chim này không có khí tức Thiên Yêu nhưng vẫn làm cho Lục Trần khó chịu.
Lời nói của Lục Trần khiến cho trong mắt Thanh Ổ hiện lên vẻ tức giận, hắn rất muốn nói ta trêu chọc ngươi rồi, hơn nữa ta không phải con chim, ta là Bằng, Vương tộc Đại Bằng, gần với Kim Bằng.
“Đúng lúc ta đang thiếu một tọa kỵ đi đường, chọn ngươi đi.” Lục Trần nói, giơ ra một bàn tay lớn, tùy ý xuất thủ, hướng đến trấn áp Thanh Ổ.
Một nam một nữ kia nghe thấy lời nói của Lục Trần liền há hốc mồm kinh ngạc, bây giờ bọn họ dám khẳng định Lục Trần và mấy người kia không phải đến từ Hỗn Nguyên thiên, người Hỗn Nguyên thiên ai dám nói muốn dùng Thanh Ổ làm tọa kỵ để cưỡi chứ.
Thanh Ổ nghe nói như thế, trong ánh mắt cũng hiện lên hàn ý mãnh kiệt, cỗ yêu phong quanh thân chuyển động, quang mang màu xanh lan tràn ra bên ngoài, hoá thành từng con Thanh Bằng, nhưng cơ thể không lớn, móng vuốt Thanh Bằng như móc câu, vô cùng sắc bén, lập tức xé rách bàn tay mà Lục Trần huyễn hoá ra.
Lục Trần bước chân đạp mạnh, thi triển Lôi Minh Thiên Quân hóa thành một vệt tàn ảnh phóng về phía Thanh Ổ, trong lòng Thanh Ổ cuồng loạn kịch liệt, dâng lên khí tức cực kỳ nguy hiểm, thanh quang óng ánh quanh thân Thanh Ổ, hai tay kết ấn làm xuất hiện một cái móng vuốt thô to màu xanh, như thể tổ bằng hồi phục, móng vuốt màu xanh này phát ra uy lực lớn mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Lục Trần đánh ra một quyền mang theo lôi điện.
Ầm một tiếng, móng vuốt màu xanh vỡ nát dưới tay Lục Trần, thế công của nắm đấm không hề yếu đi nửa phần, liên tục đập vào ngực Thanh Ổ.
“Phụt!”
Thanh Ổ cảm giác trước ngực đau nhói kịch liệt, phun ra một ngụm máu tươi, từ không trung rơi thẳng xuống đất.
“Đa tạ các hạ ra tay giúp đỡ.” thấy Thanh Ổ thảm bại, thanh niên kia đi tới, hai tay ôm quyền cảm kích nói với Lục Trần.
Nội tâm thanh niên tuôn ra gợn sóng cực đại, hoảng sợ vô cùng.
Đây chính là Thanh Ổ, thiếu chủ của bộ tộc Thanh Bằng ở Hỗn Nguyên thiên, thực lực của hắn cường đại phi phàm, ngày một ngạo nghễ, cho dù là mấy truyền nhân của các thế lực đứng đầu cũng không thể nói dễ dàng đánh thắng Thanh Ổ được, nhưng bây giờ có một nam tử xa lạ đến công kích, Thanh Ổ chỉ trụ được một hơi liền thua trận, có thể nói là bại trong nháy mắt.
Chẳng lẽ thanh niên trước mắt này đến từ Sơn Hải giới?
“Không cần khách khí.” Lục Trần khoát tay.
Nguyên do hắn xuất thủ, thứ nhất là muốn tìm người hỏi đường, thứ hai là hắn chẳng có hảo cảm gì với loài chim yêu này.
Lục Trần nhìn nam tử, hỏi: “Gia tộc Nông thị ở chỗ nào?”
Lời nói của Lục Trần lập tức khiến sắc mặt nam tử có chút biến đổi, mà trong mắt nữ tử thanh tú kia cũng hiện lên tức giận, phẫn uất nói: “Hoá ra lại là một đám cường đạo!”
Trong mắt nữ tử thanh tú không chút che giấu sự chán ghét đối với Lục Trần, kèm thêm ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn đám người trên thuyền.
Lục Trần không hiểu nhìn nữ tử thanh tú, không biết bản thân đã đắc tội đối phương ở điểm nào.
“Tiểu muội, im miệng!” nam tử vội vã quát lớn một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận