Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1968. Bí mật nhỏ của Lục Trần và Võ Vô Địch (2)

Vừa rồi đồng bạn rõ ràng đã chế trụ đối phương, đào ra bản nguyên thế giới, đại cục đã định, sẽ không có gì ngoài ý muốn xảy ra, dứt khoát không quan tâm, chuyên tâm diệt sát Võ Vô Địch, người được ca tụng là trong có khả năng trở thành Giới Chủ thời gian ngắn nhất, một khi người nọ trở thành Giới Chủ, như thế sẽ cản trở bọn họ xâm lấn.
Thế nhưng cũng chỉ mấy hơi thở không để ý nơi xa, làm sao Lục Trần lại chuyển bại thành thắng, còn chạy tới tập kích đánh chết một đồng bạn thế này.
“Giết!”
Không có gì để nói, hai sinh vật Hỗn Độn lập tức đằng đằng sát khí giết tới Lục Trần, xông lên liền vận dụng sức mạnh lớn nhất, năng lượng hủy diệt trực tiếp phủ xuống Lục Trần.
Mặt Lục Trần không đổi sắc, ý niệm chợt động, đạo kiếm nhanh chóng bay về, hoá thành một tấm màn kiếm màu vàng, ngăn trước mặt mình.
Ầm ầm!
Công kích của hai sinh vật Hỗn Độn trút xuống trên màn kiếm, năng lượng cuồng bạo nổ tung, rung động ầm ầm, không gian vỡ nát hư vô, nhưng màn kiếm trước người Lục Trần vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Bên cạnh, Võ Vô Địch bớt đi ba kẻ địch, áp lực thoáng chốc giảm đi rất nhiều.
“Chuyện gì thế này?”
“Hắn không phải Đạo Tổ mà.”
Hai sinh vật Hỗn Độn thấy lực công kích không thể phá rách màn kiếm, cau mày, theo sau lại cảm nhận cảnh giới của Lục Trần một phen, chưa đạt tới cấp Đạo Tổ, thế nhưng vì sao có thể ngăn cản công kích của bọn họ.
Phập phập!
Không chờ bọn họ nghĩ kỹ, một tia thiểm điện màu vàng nhanh chóng xuyên qua đầu bọn họ, ma diệt nguyên thần, hai sinh vật Hỗn Độn kêu lên một tiếng đau đớn, mang theo ánh mắt khó có thể tin, từ từ đổ vào không trung.
Sau đó, Lục Trần lập tức lại đi giúp Võ Vô Địch, sau mấy hơi thở, hai sinh vật Hỗn Độn mất mạng.
Võ Vô Địch thở dốc từng hơi, dùng chân đá thi thể bên cạnh đi, nhìn qua Lục Trần, hỏi: “Vừa nãy không phải ta thấy ngươi đã chết rồi sao, sao lại sống dậy rồi?”
Lục Trần lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
“Tiếp tục trốn thôi.” Cuối cùng, Lục Trần bổ sung một câu.
“Được.”
Ngay sau đó, hai người hoá thành lưu quang rời đi, một canh giờ sau, bọn họ đã chạy trốn không biết bao xa, sau lưng không có người truy sát, không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ Vận Mệnh thành chủ bỏ bọn họ truy sát, nếu là như vậy, vậy nói rõ Vận Mệnh giới chủ còn tự biết mình.
Tiếp đó, hai người chạy trốn thêm mấy ngày, đều không gặp được người truy sát, trong lòng nháy mắt thả lỏng.
Xem ra, Vận Mệnh giới chủ đã hoàn toàn từ bỏ chuyện phái người truy sát bọn họ.
Căng thẳng trong lòng hai người, cũng hoàn toàn buông lỏng.
“Đúng rồi, ngươi nói trước đây Vận Mệnh giới chủ là người tốt?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì à?”
“Nhìn không ra.”
“Sư tôn ta nói.”
Không có người truy sát bọn họ, hai người bắt đầu cười nói vui vẻ, đột nhiên, lông tơ quanh người dựng lên, một nguy cơ vô hình bao phủ lấy hai người, phía trước truyền đến một lực hút khủng bố tột cùng, kéo bọn họ đi về một hắc động ở phía trước.
Hai người ngẩng đầu, phát hiện phía trước có một hắc động to lớn vô cùng, đường kính ít nhất chừng mấy chục vạn dặm, hai người ở trước mặt hắc động, nhỏ bé giống như bụi trần.
Hắc động không nhìn thấy phần cuối, bên trong tĩnh mịch âm u, cảm giác nguy cơ lan khắp toàn thân.
Hai người dồn dập phóng thích lực lượng chống lại lực hút của hắc động, nhưng căn bản chống không được, cuối cùng song song bị lực hút khủng bố kéo vào trong hắc động.
Sau khi hai người biến mất trong hắc động, hắc động bên ngoài đột nhiên khép lại.
Cùng lúc đó, một con quái vật không biết to lớn bao nhiêu, trôi nổi trong khu vực Vô Cương, hắc động đường kính mấy chục vạn dặm vừa nãy, là trạng thái quái vật há miệng.
Con quái vật này thân thể có hình dáng như rắn mối, bốn cái chân, một cái đuôi, khoác trên người lấy một tầng khôi giáp cứng rắn, lưng như dãy núi uốn lượn, phía trên phủ đầy gai xương cao thấp lên xuống như núi non.
Con quái vật này cũng không biết đã sống bao lâu, toàn thân phát ra khí tức năm tháng cực kỳ cổ xưa.
Cùng lúc đó, Võ Vô Địch và Lục Trần rơi vào trong hắc động, bọn họ rơi xuống trên một tầng chất lỏng sền sệt, thân thể không chịu khống chế trượt xuống, không biết cuối cùng muốn trượt về nơi nào.
Đầu Lục Trần choáng váng, ý đồ dùng hai tay đè lại, lại phát hiện đè trúng một tầng vách thịt, đầy tính đàn hồi, lực hút kinh khủng vẫn truyền xuống phía dưới, muốn hút hai người bọn họ vào chỗ sâu nhất.
Lục Trần kinh hãi nói: “Chúng ta đây là rơi vào trong bụng quái vật gì đó rồi.”
Mới đầu, Lục Trần còn tưởng rằng đây là một hắc động, nhưng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, lập tức ý thức được đây không phải hắc động, mà là sinh mệnh nào đó có trí tuệ.
“Nếu như ta không đoán sai, có lẽ là rơi vào trong cơ thể Bàng Vân đạo tổ.” Võ Vô Địch mở miệng nói.
Vẻ mặt Lục Trần đầy ngạc nhiên: “Bàng Vân đạo tổ?”
Đối với cái tên Bàng Vân đạo tổ này, Lục Trần cũng không lạ lẫm gì, dẫu sao vị Đạo Tổ đầu tiên hắn nghe nói chính là Bàng Vân đạo tổ, đây là một sinh linh cấm kỵ, phát triển ở khu vực Vô Cương, lấy cắn nuốt thế giới làm đồ ăn, lúc trước chiếm cứ Thâm Uyên giới, nô dịch một nhóm nô bộc tấn công Thần giới.
Võ Vô Địch nói: “Đúng, chính là Bàng Vân đạo tổ, sinh vật khủng bố sống hàng tỷ năm này, trong đó có một chiêu cấm thuật tên là Thôn Thiên, cực kỳ kinh khủng, ngay cả Đạo Tổ cũng từng cắn nuốt, ở khu vực Vô Cương có uy danh hiển hách.”
Hết chương 1953.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1954
Bạn cần đăng nhập để bình luận