Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 124: ĐMM

Sáng sớm hôm sau, các đệ tử lần lượt ra ngoài, có người ở cửa, trên quảng trường, trên đường nhỏ đều nhặt được thư, đồng thời lời nhắn để lại của bọn bắt cóc hôm qua đã ứng nghiệm, cho Phong Nhàn thời gian một ngày để suy nghĩ, bắt hắn giao ra Long Lân Ngư.
Thế nên, những đệ tử này liền vội vàng đưa thư nhặt được đến tay Phong Nhàn.
Tay Phong Nhàn cầm mấy bức thư, cẩn thận xem hết, phía trên nêu rõ, bảo hắn bắt mười con Long Lân Ngư, đặt trong nhẫn không gian thông thường, sau đó mang đến một quán rượu ở Thánh thành, đặt ở trước cửa là được, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đến lấy, cũng cảnh cáo Phong Nhàn đừng làm chuyện gì mờ ám, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
“Lẽ nào lại như vậy” Phong Nhàn sau khi xem xong, tờ giấy bị hắn vò nát.
“Ngươi thấy thế nào?”
Phong Nhàn nhìn về phía Lý Hạc Vân bên cạnh.
“Đi.”
Lý Hạc Vân vô cùng bình tĩnh nói, ánh mắt hắn lộ ra tia sáng lạnh lẽo: “Chúng ta đi gặp tên này, xem thử cuối cùng là tên to gan nào, dám đến Thánh địa Dao Trì giở thói ngang ngược, còn dám tống tiền ngươi.”
Chuyện này nhìn có vẻ như là tống tiền Phong Nhàn, nhưng trên thực tế là đang giương oai ở Thánh địa Dao Trì, liên quan đến thể diện của Thánh địa Dao Trì, không tìm ra được hung thủ sau lưng, đối phương có khả năng sẽ càng được nước làm tới, lần này bắt cóc đệ tử của Phong Nhàn, có thể lần sau sẽ bắt cóc đệ tử của hắn.
“Được.”
Trong mắt Phong Nhàn tóe lửa, đồng ý.
Bọn họ cho rằng người đã bắt cóc Chu Dương, chắc chắn là cấp độ Thánh cảnh, cho nên lần này chỉ cần hai người đi là được, không thể mang theo Hoàng giả cùng mai phục được, Thánh cảnh có thể dễ dàng cảm nhận được khí tức của người ẩn nấp có cảnh giới thấp hơn.
Phong Nhàn tự mình đi bắt mười con Long Lân Ngư, đặt trong nhẫn không gian, cùng Lý Hạc Vân đi đến Thánh thành, sau khi bọn họ đặt nhẫn không gian xong, xoay người rời đi, tuy nhiên sau khi đi một vòng lại quay trở lại, lẩn trốn trong bóng tối, thần niệm bao phủ cả quán rượu.
Chỉ cần có người đến lấy nhẫn không gian, liền biết được là ai làm.
Nhưng mà, bọn họ đợi cả một đêm, cũng không thấy bất kì động tĩnh nào, không có người đến lấy tiền chuộc, hôm sau lại đợi thêm một ngày, vẫn không có ai đến, ngày thứ ba, ngày thứ năm, vẫn không hề có người, hai vị Thánh giả lộn xộn trong gió.
Bọn họ hiện thân, cầm lấy nhẫn không gian, hậm hực trở về, âm thầm không tiếng động về đến Thánh địa Dao Trì.
Bọn họ vừa trở về, lại có người nhặt được thư.
Hai người vừa mới trở lại, thì một vị Nhân Hoàng liền đưa thư đến.
Phong Nhàn mở ra xem, nhìn thấy nội dung bên trong, suýt nữa tức điên, Lý Hạc Vân nhận lấy cũng xem qua, ánh mắt trợn tròn, muốn phun lửa.
Nội dung trên thư là:
“Thật ngại quá, ta đã biết các ngươi mai phục trong bóng tối rồi, cho nên cố ý thông cảm cho các ngươi năm ngày, các ngươi tiếp tục đặt nhẫn không gian, tại vị trí đã thống nhất, hết lần này đến lần khác cảnh cáo các ngươi đừng làm chuyện mờ ám gì.”
“Tức chết ta” Phong Nhàn gầm gừ một tiếng, tức đến ứa gan.
“Mẹ nó.”
Lý Hạc Vân cũng mắng một câu.
Từ khi hai người trở thành Thánh cảnh đến nay, vẫn là lần đầu tiên bị đùa giỡn, trêu chọc đến xoay mòng mòng.
Vả lại, ngay cả bị trêu chọc cũng không hề nóng giận chút nào, bởi vì Chu Dương vẫn còn nằm trong tay đối phương.
Không còn cách nào, hai người tiếp tục đến Thánh thành, đặt nhẫn không giang ở chỗ kia.
Sau đó, ẩn núp trong bóng tối, nằm vùng.

Trên đỉnh Thần Phong, Lục Trần ngồi trên một tảng đá to, toàn bộ những việc này, đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, Phong Nhàn là Thánh nhân, làm sao có khả năng sau khi bị uy hiếp sẽ không phản kháng chứ, chắc chắn sẽ ngồi chờ trong bóng tối.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối, Lục Trần chưa bao giờ nghĩ sẽ đi lấy Long Lân Ngư bên trong nhẫn không gian, không chỉ không đi lấy, hắn còn muốn khiến cho Phong Nhàn ngoan ngoan đưa cá vẩy rồng đến tận tay hắn.
Mà làm cho Lục Trần thứ khiến khó chịu là, Lý Hạc Vân cũng tham gia vào, cùng nằm vùng chung với Phong Nhàn.
Lý do Lục Trần biết Lý Hạc Vân nằm vùng với Phong Nhàn, bởi vì hắn lấy được đáp án từ chỗ Trần Vũ, Trần Vũ nói khí tức Lý Hạc Vân không ở Thánh địa Dao Trì, như vậy trăm phần trăm là đến Thánh thành nằm vùng với Phong Nhàn rồi.
Lục Trần thả Chu Dương ra.
Ban đầu Chu Dương ở một nơi trời đất u ám, tối tăm không thấy mặt trời, trong lòng đang bàng hoàng, đột nhiên ánh sáng xuất hiện trước mắt, hắn ra ngoài, đồng thời nhìn thấy người trước mặt, chính là người vô duyên vô cớ ra tay với hắn, sau đó bắt cóc hắn.
Giọng nói và vẻ mặt Chu Dương đe dọa nghiêm nghị nói: “Ta khuyên ngươi thả ta ra, nói cho ngươi biết, sư tôn của ta là Thánh Nhân, sức mạnh phi thường, không quan tâm ngươi là ai, đều có thể điều tra ra.”
Lục Trần lười biếng nói: “Cởi Hoàng khí trên người ngươi xuống.”
“Có tin bây giờ ta giết người không?” thấy Chu Dương không nhúc nhích,
giọng nói Lục Trần lạnh lẽo.
Chu Dương rùng mình, lập tức cởi áo giáp Lam Linh xuống.
Mặt ngoài của áo giáp Lam Linh, có các vết nứt, nhìn Chu Dương đau lòng, đây chính là Hoàng khí, bị người này lấy ra một đại ấn màu đen, trực tiếp đập nứt.
“Ngươi làm gì.”
Chu Dương đột nhiên giận dữ nói.
Bởi vì hắn phát hiện người này lại lấy đại ấn màu đen ra lần nữa, đập vào áo giáp Lam Linh, áo giáp Lam Linh vốn đã rách nát, bây giờ liền vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, ngay cả khi ném cho luyện khí sư để tu bổ, cũng không sửa lại được.
Chu Dương nhìn chỗ hỏng nứt nẻ.
“Không phải chuyện của ngươi.”
Lục Trần vứt trọng ấn màu đen đi, đập trúng đầu Chu Dương.
Chu Dương kêu rên đau đớn, lại hôm mê lần nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận