Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 531: Toàn bộ mất mạng

Lực xuyên thấu khủng bố lập tức đột phá phòng ngự.
Thời gian một hơi thở đã chết năm người.
“Chặn lại!”
Cảnh này hoàn toàn dọa hết bọn họ, dọa đến mặt mày trắng bệch.
Bọn họ không ngờ kiếm của Lục Trần lại khủng bố như vậy, phòng ngự toàn thân lại không chặn nổi chỉ trong một hơi thở.
Gầm!
Giao Long được ngưng tụ bên trong hạt châu xanh biếc mang theo cuồng phong mãnh liệt đánh về phía Lục Trần, móng vuốt cực lớn được ngưng tụ thành hung hăng xuyên thủng lồng ngực Lục Trần.
Lục Trần vận chuyển công pháp, lực lượng ẩn núp trong cơ thể gào thét lao ra ngoài, bộc phát như đại dương mênh mông.
Sau đó nắm quyền, quyền phong lay động, va chạm với móng vuốt Giao Long.
Bịch!
Một âm thanh va chạm như tiếng sét vang lên, linh lực phong bạo hình thành gợn sóng, khuếch tán ra bốn phía.
Lục Trần cảm nhận được một lực trùng kích đáng sợ, bước chân từ từ lùi về sau, không thể không nói, con Giao Long xông ra từ bên trong hạt châu màu xanh biếc rất khủng bố, lại bộc phát ra lực lượng đạt đến Vương cảnh dưới sự thúc giục của đối phương, hai bên va chạm khiến hắn lùi lại mấy bước mới chặn được tất cả lực lượng.
Hoàng Thông cắn răng phát lực, thúc giục chủy thủ.
Bởi vì hắn phát hiện chủy thủ bị một tầng năng lượng vô hình lưu chuyển chặn lại trước ngực đối phương, không thể đột phá được phòng ngự.
Phải biết rằng, chủy thủ hắn tế xuất là Hoàng khí đứng đầu, dưới tình hình thông thường, ngay cả Vương giả bình thường cũng sẽ bị xuyên thủng, dưới tình hình Vương giả không có phòng bị, có thể dễ dàng bị giết.
Nhưng hiện tại lại bị một Nguyên Thần cảnh chặn lại.
Điều này khiến trong lòng Hoàng Thông phát lạnh, phóng thích uy năng chủy thủ càng lớn, nếu như đợi đối phương lấy lại tinh thần vậy sẽ là ác mộng của bọn họ.
Xẹt xẹt xẹt!
Ngân Nguyệt của Lục Trần như luồng sáng bạc, lực công kích mười phần, người tiếp xúc với Ngân Nguyệt không chặn được qua hai hơi thở, sau đó bị xuyên thủng cơ thể.
“Ta không muốn chết, ta muốn sống!”
“Chạy ngay đi, chạy ra ngoài!”
Sắc mặt của người còn lại trắng bệch, ánh mắt lộ ra khiếp sợ vô tận, chợt chạy về phía cảnh cửa cung điện.
Lục Trần mạnh mẽ đã vượt qua nhận thức của bọn họ, chỉ dẫn dắt một thanh trường kiếm đã chém giết bảy tám người bọn họ, vậy còn đánh sao nữa, đánh đâu có lại.
Tâm thái của bọn họ đã sụp đổ rồi.
Một đám người muốn chạy ra khỏi cung điện, chạy ra bên ngoài kêu cứu mạng.
Bởi vì chỉ cần ra khỏi cửa lớn cung điện, trưởng bối bên ngoài có thể dùng thần niệm quan sát được bọn họ, biết Lục Trần đang làm càn đồ sát bọn họ, cho dù chuyện này bị truyền đến bên tai Phán quyết giả, có lẽ bọn họ còn có thể được bỏ qua.
Có hai người xông đến cửa lớn, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng chưa đọi bọn họ vui mừng thì đã trực tiếp đâm vào tường sắt, bị bắn ngược lại.
“Gầm!”
Vầng trán hai người họ đau đớn vô cùng, đau đến chảy nước mắt.
“Có chuyện gì vậy?”
Bọn họ sợ hãi nhìn chằm chằm phía trước, nhưng phía trước hoàn toàn không có vật ngăn cản, nhưng tại sao đầu cứ như bị đụng phải bức tường sắt dày đặc vậy.
Hai người họ thăm dò sờ về phía trước, cuối cùng phát hiện cửa lớn bị một tầng lực lượng vô hình ngăn cách.
“Trận pháp!”
Sắc mặt hai người họ thay đổi, hóa ra cửa lớn đã bị một tầng trận pháp ngăn cách từ lúc nào, khiến bọn họ hoàn toàn không thoát ra ngoài được.
Lục Trần vừa muốn giằng co với chủy thủ ở trước ngực, vừa phải tác chiến với con Giao Long, mặt khác, mặc dù Đàm Phong bị một chiêu của hắn đánh lùi nhưng đã hòa hoãn lại, thỉnh thoảng công kích bên cạnh Lục Trần.
Dưới sự công kích của mấy hướng, Lục Trần vẫn có tâm trạng nhìn tình hình ở cửa lớn cung điện, nhìn hai người họ không ra ngoài được, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu.
Tối qua hắn đã đến nơi này bố trí trận pháp, chính là vì phòng ngừa bọn họ chạy ra ngoài.
Mặc dù mười lăm người đến không có ai là cấp Thánh Tử, nhưng có mấy người trên người có Hoàng khí đứng đầu hộ thân, ắt sẽ kiềm chế thời gian của hắn, cho nên Lục Trần sớm đã có tính toán bố trí trận pháp trước một ngày.
Mấy người muốn đi ra ngoài lập tức tuyệt vọng, cửa lớn gần trong gang tấc nhưng lại không ra được, tự nhiên sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Rất nhanh, mấy người bọn họ đã bị chém giết.
Tại nơi này chỉ còn lại Hoàng Thông, Đàm Phong, Giang Viêm còn sống.
Lục Trần có thể điều động Ngân Nguyệt đối phó bọn họ, Ngân Nguyệt quay qua đây, mũi kiếm sắc bén nhắm ngay Hoàng Thông, vụt một tiếng qua đó.
Hoàng Thông đang toàn lực thúc dục Hoàng khí muốn xuyên thấu thân thể Lục Trần, khóe mắt thoáng nhìn thấy một luồng sáng bạc bay vút đến, trong lòng của hắn dâng lên dự cảm nồng đậm không rõ, một công đôi việc, phân ra một tay mang theo chưởng lực khủng bố đánh về phía luồng sáng đang bay đến.
“Gruu!”
Nhưng tốc độ của luồng sáng này quá nhanh, mang theo kiếm khí rất khủng bố dễ dàng đột phá bàn tay của Hoàng Thông, khiến bàn tay hắn xuất hiện một vết thương rất lớn.
Hoàng Thông quá coi thường Ngân Nguyệt, hoặc là nói quá coi trọng bản thân, lầm tưởng mình có thể chặn được.
Đáng tiếc, thực tế lại tàn nhẫn.
Hoàng Thông chịu đau, tâm thần hỗn loạn, không thể toàn lực thúc dục Hoàng khí.
Lục Trần cảm giác được uy năng chủy thủ trước ngực yếu đi, vung ra một bạt tai, trực tiếp đánh rơi thanh chủy chủ trước ngực, rơi xuống đất keng một tiếng.
Nhưng rất nhanh, trong lòng Lục Trần nhảy dựng, nghe thấy tiếng xích sắt leng keng.
Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy vẻ mặt Đàm Phong lạnh lùng đứng bên cạnh, nâng một bàn tay lên, trong bàn tay ngưng tụ hắc ám, một sợi xích sắt màu đen bay về phía hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận