Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 209: Thành Cự Khuyết

Muốn trộm được lực lượng tín ngưỡng bên trong luyện hóa, dung nhập vào trong Kim Đĩnh.
Rất nhiều thế lực, gia tộc đứng đầu ở Thanh vực đối với gia tộc “Đạo tặc” Kim gia này đề phòng như một kẻ trộm.
Thực tế thì gia tộc của Kim Anh Tuấn mới làm nhiều người hận nhất ở Thanh vực, đã từng lấy trộm pho tượng tiên tổ của không ít đại giáo và có ân oán với rất nhiều thế lực lớn mạnh, thuộc hàng kẻ địch khắp Thanh vực, có điều Lục Trần ngang nhiên xuất thế, hấp dẫn phần lớn cừu hận thay Kim gia.
Lục Trần trò giỏi hơn thầy, trở thành kẻ địch toàn Thanh vực thế hệ mới.
“Thôi bỏ đi, coi như nể mặt ngươi, ta không thèm tính toán với bọn họ.” Kim Anh Tuấn uể oải nói, vừa mới nghĩ liền thu hồi Điểm Tài bút và Kim Đĩnh, hóa thành quang mang, biến mất trong nạp giới của hắn.
“Cảm tạ Kim công tử hạ thủ lưu tình.”
Sắc mặt một đám người thành chủ thành Hắc Giáp phức tạp, ôm quyền nhìn về phía Kim Anh Tuấn mà nói.
Bởi vì Hàn Ngọc công tử gọi hắn là Kim công tử nên bọn họ cũng gọi theo.
Trong lòng bọn họ có chút cảm giác khó chịu.
Rõ ràng là Kim công tử lấy trộm pho tượng, sỉ nhục Thánh chủ trước vậy mà bây giờ lại giống như bọn họ mới là sai.
Chẳng qua lai lịch của người ta quá lớn, đến Hàn Ngọc công tử cũng muốn cho làm nền phụ họa, tất nhiên là người ta nói cái gì thì chính là cái đó, người ta nói ngươi sai thì ngươi liền sai thôi.
“Kim công tử từ xa tới, đường sá xa xôi,chắc hẳn đã mệt rồi, tới hàn xá nghỉ ngơi trước, sau đó lại thảo luận chuyện này được chứ?” Hàn Ngọc nhìn về phía Kim Anh Tuấn, ăn nói khép nép, hỏi thăm một câu.
“Không vội.”
Kim Anh Tuấn khoát tay áo, hắn nhìn bốn phía rồi nhắm mắt lại, thần niệm mở rộng ra lấy hắn làm trung tâm, lan tràn ra phía ngoài, hắn xem xem có thể tìm thấy cái thứ chó chết kia không, tên chó chết này quá vô sỉ.
“Sư huynh!”
Còn không chờ Kim Anh Tuấn tỉ mỉ tìm kiếm, xa xa, một âm thanh quen thuộc vang lên.
Tên này chính là Lục Trần.
Lục Trần thấy Kim Anh Tuấn không bị thiệt nên có chút tiếc nuối, dứt khoát đi ra, phỏng chừng tên chó chết này đã biết là hắn cử báo rồi.
Kim Anh Tuấn nhìn thấy một thanh niên bay tới từ xa xa, trên mặt lộ ra ý cười, cho dù cái gương mặt này hóa thành tro hắn cũng nhận ra được.
Gần như chỉ trong nháy mắt Kim Anh Tuấn đã sung huyết não, toàn thân kích động, đỏ mặt tía tai.
Hắn liền biết, là cái tên chó chết này.
“Sư huynh à, một năm không gặp, có phải ngươi rất nhớ ta không, nhìn ngươi xúc động như thế chắc là nhớ ta lắm nhỉ!” Lục Trần dạo bước tới, ngữ khí thân mật, nhiệt tình vẫy tay.
Nhớ ngươi, ta còn nghĩ sao ngươi vẫn chưa chết.
Trong lòng Kim Anh Tuấn chửi bậy, có chút chịu không nổi lời nói thân mật của Lục Trần, thật khiến người ta dị ứng, dạ dày muốn ọe ra mấy cái.
Cái thứ chó chết này nhìn tới là thấy bực, gài hắn còn ít sao, sống hơn nửa đời người chưa từng gặp qua loại đào hố này.
Xấu tính, xấu tính quá.
Dùng một câu nói, xấu xa từ đầu tới chân.
Tuy là trong lòng rất tức giận nhưng mà Kim Anh Tuấn nhịn được, hít một hơi thật sâu, qua một lát đã lộ ra vẻ mặt khoa trương, cộng thêm lời nói khoa trương: “A, sư đệ, ngươi vẫn còn sống à, hơn một năm không gặp, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi, thân thể đều mục nát, tiền giấy cũng đã chuẩn bị hết cho ngươi.”
Giọng điệu của Kim Anh Tuấn hết sức kinh ngạc, thật giống như nhìn thấy Lục Trần còn sống sót, cảm giác cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Lục Trần sờ sờ sống mũi, liền biết hạng này không nhịn được rắm.
Lục Trần nói: “Ta làm sao có thể chết được, sư đệ thấy sư huynh còn sống, trong lòng có chút tiếc nuối đó, về phần tiền giấy thì sư huynh cứ giữ trước đi, chờ ngươi chết rồi ta sẽ đốt cho ngươi!”
Tiếc nuối, tiếc nuối cái mả cha nhà ngươi.
Trong lòng Kim Anh Tuấn cả giận, đối chọi gay gắt: “Thân thể sư huynh khỏe mạnh, ít nhất có thể sống mấy trăm vạn năm, có điều bộ mặt sư đệ nhìn đoản mệnh, mây đen bao phủ đỉnh đầu, ấn đường biến thành màu đen, có lẽ cách cái chết không xa.”
Trong lời nói của Kim Anh Tuấn tràn đầy ác ý nguyền rủa.
Lục Trần một mặt kinh ngạc, nói: “Sư huynh, thứ mà sống được mấy trăm vạn năm chỉ có rùa mới làm được thôi, hóa ra trong thân thể sư huynh là huyết mạch của rùa sao!”
Nghe được lời nói của Lục trần, Kim Anh Tuấn thiếu điều muốn thổ huyết.
Ngươi mới là rùa, cả họ nhà ngươi đều là rùa!
Trong lòng Kim Anh Tuấn bực tức không thôi, tức giận đến quá sức, vẫn là giống như lúc trước, hắn nói không lại được tại tên chó chết mồm miệng nhanh nhảu này, hừ một tiếng rồi quay đầu đi không để ý tới Lục Trần nữa, nhìn thấy tên đáng ghét này liền tức điên lên.
Không thể không nói, phương thức chào hỏi của hai sư huynh đệ này có chút đặc biệt.
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên tẻ nhạt, ánh mắt những người xung quanh thì vô cùng vi diệu.
Phương thức chào hỏi phổ biến của sư huynh đệ bây giờ đều như này sao?
Thành chủ thành Hắc Giáp ở bên cạnh, đương nhiên nhận ra Lục Trần, đây không phải là thanh niên đã chỉ điểm kẻ trộm pho tượng thành chủ sao, quan hệ giữa hai người là sư huynh đệ, chỉ có điều không biết là do ân oán cá nhân gì mà sư đệ lại đi cáo trạng sư huynh.
Hắn nhìn về phía Kim Anh Tuấn, môi rung rung một chút, không biết rằng nên hay không nên nói cho hắn biết là chính sư đệ của hắn đã tố cáo hắn.
Suy nghĩ một chút vẫn là thôi đi, đối phương nếu là sư đệ của Kim công tử, thì lai lịch chắc chắn cũng không hề đơn giản, bản thân mình đâu cần phải vì tranh thủ thiện cảm của Kim công tử mà lại đắc tội với sư đệ của hắn chứ.
Ngoại trừ thành chủ thành Hắc Giáp, còn có Hàn Ngọc cũng đang đánh giá Lục Trần, người có thể làm sư đệ của Kim công tử, làm sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ, nhưng mà quan sát hồi lâu, cũng chỉ có thể nhìn ra tu vị Siêu phàm cảnh trung kỳ của đối phương, ngoại trừ điều này ra, không còn điểm nào đặc biệt nữa.
Nhưng mà hắn vẫn khách khí mà hỏi: “Xin hỏi vị công tử này tên gọi là gì.”
“Lục Trần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận