Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 826: Hứa Nhạc

Khi bản thân ở Thanh vực lẫn Huyền vực lại gặp được rất nhiều tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng mà Đế Nữ vực một người cũng không gặp được.
Đột nhiên, phía trước truyền đến âm thanh huyên náo, hấp dẫn tầm mắt Lục Trần.
Lục Trần thuận mắt nhìn qua, chỉ thấy ở một chỗ trên đài đấu võ phía trước xúm lại rất nhiều người, trên đài đấu võ có hai kiếm tu đang thi đấu, trong đó trên thân thể một vị toàn là vết máu, đầu tóc xõa xuống, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.
“Hứa Nhạc, ngươi nhận thua đi, Tinh Tượng kiếm phái sẽ không thu nhận ngươi làm đồ đệ!”
“Đúng vậy, với thân phận của ngươi không vào được Tinh Tượng kiếm phái.”
Bên cạnh đài đấu võ có mấy vị nam nữ thoạt nhìn khí chất không tệ đang chê cười châm chọc, vẻ mặt khinh miệt nhìn thanh niên tóc tai bù xù trên đài đấu võ kia.
Bọn họ tự xưng là kẻ bề trên, trong ánh mắt hoàn toàn là hàm ý châm chọc.
“Khụ khụ, ta sẽ không nhận thua!” Giọng điệu nam tử bị thương kia khàn khàn đáp lại nói, run rẩy cầm kiếm trong tay lên, nhắm ngay kiếm tu đấu võ với hắn.
Ánh mắt nam tử bị thương mạnh mẽ, mang theo vài phần kiên định bất khuất bền bỉ.
Kiếm tu đứng ở đối diện nhìn chằm chằm người này, ánh mắt hiện lên một vẻ tàn nhẫn, nếu không có chút ít kiêng kỵ thân phận của nam tử thì đã sớm hạ đòn chết rồi, chẳng qua tha cho như vậy, hắn còn một bước nhảy lên, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng sáng ngời, mang theo kiếm quang kinh người, đâm vào trong xương sườn đối phương.
Nam tử bị thương kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể trở nên lung la lung lay.
Vốn là chỉ là một trận đấu võ bình thường, cũng không có gì hứng thú đối với Lục Trần, nhưng mà không biết tại sao khi Lục Trần nhìn thấy nam tử bị thương, lại có cảm giác nói không rõ cảm xúc bên trong.
Hơn nữa dường như hắn cảm giác mặt của đối phương có phần quen thuộc, về phần cảm giác quen thuộc đến từ nơi nào thì không tìm được ngọn nguồn.
“Lục hoàng tử, ta cũng không phải ép ngươi, chỉ cần bây giờ ngươi rời đi, ta bảo đảm sẽ không ra tay với ngươi.” Kiếm tu kia thấp giọng lên tiếng nói: “Đại hoàng tử từng phân phó, không cho phép ngươi vào Tinh Tượng kiếm phái.”
“Ha ha ha, thì ra là hắn.” Nam tử bị thương kia cười lên ha hả, sau đó trong ánh mắt mang theo vẻ kiên định, hắn nói: “Hắn không để cho ta vào Tinh Tượng kiếm phái, ta lại muốn vào, ta quyết định rồi.”
“Hứa Nhạc, xem ra ngươi còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.”
“Đại hoàng tử Hứa Ly vào Tinh Tượng kiếm phái mấy chục năm, hắn đã sớm trở thành võ giả Vương cảnh đỉnh phong, địa vị trong Tinh Tượng kiếm phái cực kỳ lớn mạnh, ngươi lấy cái gì mà đấu?”
Bên cạnh, mấy người nam nữ khí chất bất phàm lên tiếng giễu cợt châm chọc.
“Lục hoàng tử, đây là ngươi ép ta!” Trên đài cao, tên kiếm tu kia nghe thấy lời nói của Hứa Nhạc, trong ánh mắt hiện lên một vẻ tội lỗi.
Đại hoàng tử từng nói, nếu như Hứa Nhạc vẫn cứ u mê không tỉnh, lúc cần thiết thì xuống tay quả quyết một chút, nếu như Hoàng chủ đến tìm phiền toái thì hắn gánh tội thay, nói lỡ tay giết hoàng tử.
Mà đại hoàng tử nhất định chăm sóc tốt người nhà của hắn.
Trong ánh mắt kiếm tu hiện lên một sát niệm, di hình đổi ảnh, hóa thành một tàn ảnh, vọt tới hướng nam tử bị thương, khí tức của kiếm tu kia đỉnh cao phức tạp lẫn ác liệt, giống như một ánh sáng, đâm về cổ họng nam tử bị thương.
Nam tử bị thương cảm nhận được một luồng khí tức chết chóc, hắn đột nhiên mở to mắt, kinh sợ nói: “Ngươi dám…”
Hắn kiểu gì cũng không nghĩ tới tên kiếm tu này dám giết mình, chẳng lẽ không sợ phụ hoàng giận.
Nam tử bị thương đang ở thời điểm vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đột nhiên vang lên một âm thanh lanh lảnh, còn tên kiếm tu đột nhiên hạ đòn chết lại càng thay đổi sắc mặt, bởi vì hắn cảm giác có một sức tấn công mãnh liệt trên mũi kiếm, chấn động khiến cánh tay hắn tê dại, trường kiếm trong tay rời khỏi tay.
Sượt, sượt, sượt!
Cả người tên kiếm tu kia che cánh tay tê dại, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, mới tan mất sức mạnh.
“Người nào quấy rối thi đấu?”
Ở một góc đài đấu võ, nam tử ôm kiếm ngồi nhắm mắt dưỡng thần, giờ phút này lại đột nhiên mở mắt, trong con ngươi hiện lên một vẻ lạnh lùng sắc bén, một đôi mắt mang theo tức giận quét nhìn bốn phía.
Tuy nhiên không người nào để ý có hắn, nhưng lại có một bóng dáng nhảy vào đài đấu võ.
Lục Trần đi tới đài đấu võ, đối mặt với tên nam tử kinh hồn chưa định, thản nhiên cất giọng nói: “Ngươi tên là gì?”
Hứa Nhạc vốn nghĩ mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thì ra đi một lượt Quỷ Môn quan, hắn phát hiện một nam tử vô cùng anh tuấn đứng trước mặt mình, đối phương đang hỏi mình nói.
Hứa Nhạc vội vàng lấy lại tinh thần, nói: “Ta tên là Hứa Nhạc.”
“Hứa Nhạc!”
Lục Trần nhướn mày, hắn suy nghĩ cái tên này nhưng trong đầu căn bản không có một chút ấn tượng.
“Ai sai ngươi phá hỏng thi đấu?”
Ở một góc đài đấu võ, trong góc, nam tử ôm kiếm kia giận dữ nói, dường như trên người hắn có kiếm thế hội tụ, hóa thành âm thanh gào thét.
“Nếu không muốn chết, đứng im đó.” Lục Trần ném một cái liếc mắt cho người phía sau, ánh mắt cực kỳ bình thản, nhưng chỉ một cái liếc mắt lần này, lại khiến tên nam tử tức giận này giống như rơi xuống hầm băng, toàn thân dâng lên cảm giác rét lạnh sởn hết gai ốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận