Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 772: Hắn là người của Phục Ma tự ta

“Nguyên soái, Lăng Y nói vô tâm, xin ngươi tha cho nàng!” Ba Thánh cảnh Hoàng triều Phi Tuyết bên cạnh kinh hãi kêu to.
Bọn họ như thế nào cũng không ngờ nguyên soái sẽ ra tay với Lăng Y, dù sao thì Lăng Y mới Nguyên Thần cảnh, mà nguyên soái này là Thánh Quân viên mãn, nhưng đối phương từ đầu đến cuối là nguyên soái có thủ đoạn thiết huyết, Lăng Y dám nói lời đại nghịch bất đạo ở trước mặt hắn, đây là khiêu khích nguyên soái.
Nhưng bọn họ không thể nào trơ mắt nhìn Lăng Y bị nguyên soái giết chết, thánh uy bắt đầu khởi động, phát động công kích mạnh nhất.
Từng luồng khí lưu màu máu hội tụ mà đến, hóa thành hai vầng trăng máu khổng lồ, tản mát ra khí tức cực kỳ sắc bén, giáng về phía bọn họ.
Phụt phụt phụt!
Ba người họ hoàn toàn không cách nào ngăn cản vầng trăng máu này, trong nháy mắt bị trọng thương.
“Dừng lại!”
Một tiếng rống to đột nhiên truyền ra.
Âm thanh này hình như đã trấn trụ tràng diện, bàn tay màu máu đó dừng lại trên đỉnh đầu Lăng Y, vốn chưa hạ xuống.
Nguyên soái của Hoàng triều Huyết Viêm dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Huyết Minh bên cạnh.
Người nói dừng tay vừa nãy chính là do Huyết Minh kêu lên.
Dù là Lăng Y cũng bất ngờ nhìn thoáng qua Huyết Minh.
Giờ phút này, ánh mắt Huyết Minh rất phức tạp, nhìn Lăng Y nói: “Nếu ngươi không thích ta thì ta cũng không ép ngươi, nguyên soái, chúng ta đi.”
“Huyết Minh hoàng tử, nữ nhân này đại nghịch bất đạo, nguyền rủa Hoàng triều Huyết Viêm, ta muốn giết nàng!” Nguyên soái này hạ giọng nói.
“Dừng lại!”
Huyết Minh hoàng tử nhìn nguyên soái, ánh mắt nhìn đối phương, nhìn thấy đôi mắt cực kỳ uy nghiêm, lần này hắn không lùi bước mà không chút nhát gan nhìn đối diện với người đó, dùng giọng điệu tràn ngập tức giận nói: “Ta kính ngươi là nguyên soái, nhưng ngươi cũng đừng cậy già lên mặt, ta còn là Hoàng tử, ngươi muốn cãi mệnh lệnh của ta sao.”
Ánh mắt người đó hơi trầm xuống, lạnh lẽo mở miệng nói: “Hoàng tử, ngươi hơi quá đáng rồi.”
Có lẽ nguyên soái này cũng không ngờ Hoàng tử trước kia vô cùng nhát gan lại dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn.
“Ta là huyết mạch Hoàng thất chính thống, ngươi là thần!” Ánh mắt Huyết Minh lạnh như băng nhìn chằm chằm nguyên soái.
Vốn mấy người của Hoàng triều Phi Tuyết cho rằng hoàng cung sẽ gặp phải nguy cơ chưa từng có, nhưng ai ngờ phát sinh biến hóa kịch tính, Hoàng tử và nguyên soái của Hoàng triều Huyết Viêm lại nổi lên nội chiến.
“Thú vị thú vị, ngươi nghĩ ngơi trước đi, lát nữa ta đi ra ngoài xem xem!” Lục Trần cười tủm tỉm nói trong cung điện của Lăng Nguyên Cơ.
Mặc dù hắn luôn giải trừ nguyền rủa cho Lăng Nguyên Cơ nhưng cũng đang quan sát cục diện bên ngoài, nhìn thấy một Thánh Quân đột nhiên ra tay, vốn tưởng rằng con gái của Phi Tuyết Hoàng chủ, Lăng Y sẽ chết đi, nhưng đột ngột xảy ra chuyện này, ngay cả hắn cũng không kịp ngăn cản.
Trong lòng tiếc nuối thở dài một hơi, mình nên sớm ra mặt mới phải.
Nhưng không ngờ lại xảy ra sự việc thay đổi kịch tính.
Thân hình Lục Trần chợt lóe lên, đi lên không trung.
Lục Trần đến cũng hấp dẫn sự chú ý của một đám người.
Người của Hoàng triều Phi Tuyết rất vui mừng, bởi vì bọn họ cảm thấy Lục Trần ra mặt thì sẽ có cách.
“Hả…”
Phía trên một tòa kiến trúc ở phương hướng nào đó có một ma tăng đầu trọc mặc một thân tăng phục màu trắng vốn đang quan sát Lăng Y, cũng chính là thiên kiêu mạnh nhất của Hoàng triều Phi Tuyết, nhưng hắn phát hiện thực lực của Lăng Y quá yếu, không có tư cách gia nhập Phục Ma tự, nghĩ lại coi như xong nên cũng không ra mặt ngăn cản.
Chỉ là Lục Trần đột ngột đến khiến cho hắn có hứng thú.
Dựa vào cảm giác lực vô cùng mạnh mẽ, hắn có thể cảm nhận được thế siêu cường rất nồng đậm tản mát ra trên người thanh niên này.
Đi hết hai mươi Hoàng triều trung đẳng, đây là lần đầu tiên hắn gặp thanh niên Vương cảnh có được thế đáng sợ như vậy.
Cho dù đối phương không xuất thủ triển khai thực lực thì cũng hiểu được đây là một yêu nghiệt.
“Ít nhất là lĩnh ngộ được Thánh thế!” Ma tăng đầu trọc thầm suy nghĩ, sau đó ánh mắt ngày càng sáng.
“Người của Hoàng triều Huyết Viêm đúng không, các ngươi vẫn nên rời đi là tốt hơn.” Lục Trần nhìn nguyên soái trước mặt, thản nhiên nói.
Ánh mắt của nguyên soái Hoàng triều Huyết Viêm trào phúng nhìn Lục Trần, giống như đang nhìn một tên ngu ngốc vậy.
Người của Hoàng triều Phi Tuyết, mỗi người đều kiêu ngạo như vậy sao.
“Thằng nhãi, ngươi muốn chết sao?”
Từng Hoàng giả phía sau tức giận, ánh mắt lóe lên sát ý.
Đầu tiên là xuất hiện một Lăng Y dám ngỗ nghịch với nguyên soái của bọn họ, hiện giờ lại có một thanh niên chạy ra ngoài nói muốn bọn họ rời đi.
Bọn họ không nhịn được nữa, có người đã trực tiếp ra tay.
Thế thiên địa dẫn động ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, trường kiếm lưu chuyển ánh sáng, từng luồng hàn ý tản mát ra ngoài, sau đó giáng xuống cực nhanh từ trên không trung, đâm về phía đầu của Lục Trần.
Từng sợi khí lưu chuyển động quanh thân của Lục Trần, xuất hiện một luồng kiếm ý dựa vào không trung, kiếm ý thét lên, phát ra âm thanh gào thét bén nhọn xông thẳng lên trời, va chạm với trường kiếm.
Chỉ thấy trường kiếm bị kiếm ý đánh văng tung tóe, hóa thành hư vô.
Mà sau khi luồng kiếm ý đó phá vỡ trường kiếm thì quay về bên cạnh Lục Trần, vờn quanh thân hắn.
Cảnh này đã chấn nhiếp người bên cạnh.
Người ra tay lộ ra vẻ khiếp sợ, đường đường là công kích của Hoàng giả đỉnh phong lại bị một thanh niên Vương cảnh phá giải, mặc dù luồng công kích này vốn chưa dùng toàn lực nhưng vốn không phải tu vi Vương cảnh là có thể hóa giải được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận