Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1861: Đáp xuống Nguyên giới

Thấy cả hai hóa thành hình người, Lục Trần hài lòng khẽ gật đầu, sau đó đưa theo cả hai đi vào thành của loài người.
Vì vùng đất Nguyên giới quá mênh mông, hoặc có lẽ họ vừa tình cờ xuống một khu vực không người, nên phải mất mấy ngày họ mới đến được một tòa thành trì.
Trong thành không có cường giả tụ tập, xung quanh đều là hàng ngũ Thánh Vương và Chí Tôn, Đại Đế cũng có nhưng rất ít, xem ra đây chỉ là một tòa thành bình thường mà thôi.
Ba người vừa vào thành, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Vì ngoài Lục Trần ra, trên đầu Lượng Tử và Cứng Đầu phát ra yêu khí đậm đặc, mặc dù không nhận ra được cảnh giới cụ thể nhưng khuôn mặt hung thần ác sát, xét thấy không dễ chọc.
Hơn nữa, khí chất của Lục Trần xuất sắc, giống những thành viên Hoàng tộc cao cao tại thượng, có yêu thú cường đại như hộ vệ, bẩm sinh chứa đựng sự sang quý.
Lục Trần dẫn theo hai con yêu thú đi vào một tửu lâu.
Mới đến, việc tìm hiểu rõ thế lực của nơi này và kết cấu phân chia là điều đương nhiên.
“A.”
Thế nhưng, Lục Trần vừa ngồi xuống đã cảm thấy khác thường, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời cao, chỉ thấy một tòa thần trận vô cùng to lớn màu vàng óng từ trên trời giáng xuống và bao phủ cả thành trì.
Xa hơn, yêu khí phóng lên trời, một đàn yêu thú trùng điệp xuất hiện, phô thiên cái địa đến tòa thành này, ước lượng sơ sơ số yêu thú thì ít nhất có hơn vài triệu.
“Không ổn rồi.”
“Thành này gặp hiến tế, thành mà Minh Xà đế quân chọn lựa hiến tế là thành Lưu Phong của chúng ta đấy.”
Trong thành Lưu Phong, một tiếng hô kinh hoàng vang lên, vô số bóng người phóng lên tận trời, bao gồm cả tu sĩ cấp Đại Đế, hòng xé rách thần trận màu vàng để rời đi, tuy nhiên thực lực họ yếu ớt nên không tài nào xé nổi đại trận.
Bởi đây là trận pháp Thánh Đế, có thể giam giữ Thánh Đế.
Gào!
Một tiếng cuồng bạo vang lên, trên trời cao xuất hiện một bóng người, xung quanh là Đại Đạo sáng lấp lánh tản ra uy thế Thánh Đế.
“Thành chủ xuất hiện rồi.”
“Hi vọng thành chủ có thể xé rách đại trận.”
Trong thành, trăm triệu Nhân tộc đều mong ngóng nhìn bóng dáng giống như vầng mặt trời chói lọi trên bầu trời kia. Đó là thành thành chủ Lưu Phong - vị thần bảo vệ của dân chúng.
Hai tay thành chủ thành Lưu Phong kết ấn, sức mạnh của Đại Đạo hóa thành một thanh đao dài sáng lóa màu vàng, đột ngột chém lên thần trận màu vàng kim, nhưng chỉ bắn ra một tia lửa nhỏ bé. Lực công kích của hắn không đủ để bổ trận pháp bao vây này ra.
Thành chủ thành Lưu Phong nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt khó xử đến cực điểm. Trong mắt vằn vện tơ máu, hắn gào thét như đã hóa điên: “Tại sao, tại sao thành bị hiến tế lại là thành Lưu Phong chứ.”
Tiếc thay, dẫu cho thành chủ thành Lưu Phong gào lớn bao nhiêu thì cũng không ai có thể trả lời hắn.
Trong thành, vô số người tu hành thấy ngay cả thành chủ cũng không phá nổi trận pháp bao vây thì đều tỏ vẻ tuyệt vọng. Xa xa một đám mây đen tới gần, ấy là đại quân yêu thú với số lượng đông đảo và các chủng loại khác nhau.
Lục Trần lặng lẽ nhìn cảnh tượng ồn ào xung quanh, mọi người đều tuyệt vọng, họ giống như những con vật bị mắc kẹt, chạy tứ phía, họ không thể làm gì được trước cảnh tượng này.
Bàn của Lục Trần lại không phù hợp với đám người đang hốt hoảng xung quanh.
Trấn tĩnh như Lục Trần còn có một lão nhân tuổi quá một giáp bên cạnh, chỉ là cảnh giới Thiên Tôn nhưng dường như hắn không phát hiện mọi người đang hoảng loạn và như không thấy đại quân yêu thú. Hắn đang yên lặng ăn cơm, nhắm mắt làm ngơ cảnh tượng này.
“Lão nhân, người khác đều đang khủng hoảng và trốn chạy, sao ngươi lại bình tĩnh đến thế?” Lục Trần tò mò hỏi.
Lão nhân dừng đũa, hỏi ngược lại: “Người trẻ tuổi, chẳng phải ngươi cũng rất bình tĩnh sao.”
Lời của lão nhân khiến trong mắt Lục Trần lộ ra tia dị sắc, lẽ nào lão nhân bình tĩnh này với sư tổ là cùng một loại người, rõ ràng rất mạnh mẽ lại thích giả vờ yếu đuối, hây, ta là Giới Chủ lại ngụy trang thành Thiên Tôn.
Đợi kẻ địch tuyệt thế hiện thân, hì, ta sẽ lật bài thật ra ta là Giới Chủ.
Đương nhiên tỷ lệ này rất thấp, hắn rõ cảm nhận thực lực lão giả chỉ có cấp bậc Thiên Tôn, hơn nữa khí huyết không thực, thuộc Thiên Tôn rất bình thường.
Cường giả có thể khiến hắn không nhìn thấu ngụy trang chỉ sợ chỉ có Giới Chủ thôi.
Nguyên giới mênh mông tổng cộng có ba mươi sáu Giới Chủ, không thể vừa đến là đã gặp Giới Chủ được.
Lão giả nhìn mây đen ở nơi xa, nói: “Lúc này đại quân yêu thú công thành, cường giả Hoàng triều Thương Lan sẽ không đến ngay, nếu như không có gì bất ngờ, thành Lưu Phong sắp máu chảy thành sông rồi, rõ biết sắp chết thì cần gì hốt hoảng lo sợ, chi bằng an tâm ăn xong bữa cơm cuối cùng để lên đường, dù sao thì lão hủ sống cũng đủ lâu rồi.”
Sau đó, lão giả tiếp tục nói: “Mặt khác ta thấy công tử khí thế hiên ngang, phong lưu phóng khoáng, không nhìn thấu tu vi, mặc dù hai hộ vệ yêu thú hóa thành hình người nhưng khí tức hung thần tản ra lại mãnh liệt, ít nhất là Đại Yêu trên Đế cảnh, nói rõ công tử tuyệt đối không phải sinh ra trong gia tộc bình thường, phía sau có thế lực siêu cấp.”
“Công tử đối mặt với yêu thú ùn ùn kéo đến lại không thay đổi sắc mặt, nói rõ có năng lực hóa giải kiếp nạn của thành Lưu Phong, nếu như công tử ra tay thì nguy cơ này sẽ được hóa giải ngay tức khắc.” Lão giả đội cho Lục Trần một chiếc mũ cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận