Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 519: Đánh chết (2)

Đó là một nam tử khôi ngô, sắc mặt nghiêm túc, cho người ta cảm giác không giận mà uy.
“Cha, giết hắn đi!”
Nguyên Kỳ hét lớn, ánh mắt mang theo vẻ điên cuồng.
Quả thật Nguyên Kỳ đã điên rồi, bởi vì hắn lại bị người ta đánh đập ở thành Vô Song, thân thể đều bị đánh nát, rất nhiều người còn nhìn thấy cảnh này khiến hắn mất hết mặt mũi, không ngẩng đầu lên được.
Cho nên trong lòng Nguyên Kỳ chỉ có một ý niệm, đó chính là giết chết Lục Trần.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào bóng dáng trung niên mờ ảo, đây là Thánh niệm, là một tia lực lượng nguyên thần mà cường giả Thánh cảnh phân tán ra, giấu ở sâu trong nguyên thần của hậu bối, một khi hậu bối xảy ra nguy hiểm sắp chết thì Thánh niệm sẽ chủ động kích hoạt.
Nhưng Thánh niệm có mạnh có yếu, Thánh niệm mạnh đủ phát huy ra bảy tám thành lực lượng của bản tôn, Thánh niệm yếu chỉ có thể phát huy ra bốn năm thành lực lượng của bản tôn.
Khí tức mà luồng Thánh niệm trước mắt này tản mát ra cũng chỉ là Thánh cảnh đỉnh phong.
Ánh mắt của chủ nhân Thánh niệm nhìn về phía Lục Trần, thánh uy bao phủ không gian, cho Lục Trần một luồng áp lực khủng bố dị thường.
Sau đó, chủ nhân Thánh niệm giơ tay lên, cả người tỏa ra hào quang, toàn thân rực rỡ lao về phía Lục Trần.
Lục Trần bạo lui, kích hoạt Hắc Kim chiến y, đồng thời ném Huyền Trọng ấn ra ngoài, phóng thích quy tắc lực lượng ngăn cản chủ nhân Thánh niệm công kích.
Đồng thời một lòng hai dụng, phân ra một luồng nguyên thần dẫn dắt Ngân Nguyệt, một thanh trường kiếm màu bạc chói mắt xuất hiện, dưới sự khống chế tinh thần của Lục Trần, vụt một tiếng, xuyên qua Nguyên Kỳ.
Thanh kiếm rất nhanh.
Một hơi thở, thuận tiện.
Vốn tưởng Thánh niệm của cha xuất hiện thì có thể giữ cho Nguyên Kỳ một mạng, vừa mới thả lỏng một hơi, đã thấy xa xa bắn tới một luồng ngân mang.
Ngân mang xuyên qua ấn đường trong ánh mắt khiếp sợ của hắn.
Ấn đường của Nguyên Kỳ bị cắm một thanh kiếm, lúc thân kiếm xuyên qua đầu, kiếm khí sắc bén tản mát ra ngoài quấy nát nguyên thần của hắn.
Nguyên Kỳ trừng to hai mắt, dần cứng đơ tại chỗ.
Sau đó ánh mắt mang theo nghi ngờ khó hiểu cứ như đang nghi hoặc, Thánh niệm mà cha giữ lại sâu trong nguyên thần rõ ràng đã được kích hoạt, tại sao hắn vẫn chết tại nơi này.
Nhưng dù trong lòng có không cam lòng bao nhiêu, cũng chỉ có thể mang không cam lòng đó xuống địa ngục.
“Nguyên Kỳ chết rồi!”
“Bị chém chết ở thành Vô Song!”
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn thấy được cảnh này, từng đôi mắt ngốc trệ giống như đang nằm mơ, cứ như đã chứng kiến được chuyện tức cười nhất trên đời này.
Nguyên Kỳ bị ép đánh ở thành Vô Song, sau đó dưới tình hình Thánh niệm được kích hoạt vẫn bị chém giết tại nơi này, vứt bỏ tính mạng.
Sau đó, từng ánh mắt nhìn về phía Lục Trần mang theo vẻ tò mò, rốt cuộc người đó là ai, ngang ngược quá rồi đó.
Bọn họ không cảm nhận được khí tức của người Vu Thể giới, cũng không cảm nhận được khí tức của tộc Ma Bất Tử, nên có khả năng là người bên ngoài.
Đúng, là người bên ngoài.
Ánh mắt đám đông sáng lên, sau đó ánh mắt càng thêm cổ quái, trong lòng thầm cảm thán người ngoài này to gan đấy, lẽ nào không sợ chết sao.
Mặc dù thế lực của Nguyên gia ở thành Vô Song không được xem là đứng đầu, nhưng không thể xem thường, vì có đến mấy cường giả Thánh Quân.
Hơn nữa dưới tình hình cường giả bên ngoài tiến vào, một thân một mình, không có trưởng bối, một Vương giả bất kỳ bước ra từ Nguyên gia cũng có thể giết hắn.
Sao hắn lại dám mạo hiểm đánh giết Nguyên Kỳ, hoặc là nói rốt cuộc Nguyên Kỳ đã chọc gì đối phương mà phải tạo ra cục diện ắt phải đánh chết hắn.
Nguyên Chính Thanh đang giằng co với Huyền Trọng ấn, bởi vì đây là một luồng Thánh niệm nên không phát huy được toàn bộ thực lực, cho nên không thúc giục được Thánh khí giằng co với đối phương, nhưng Nguyên Chính Thanh không ngờ lúc giằng co, lực lượng nguyên thần của đối phương lại dẫn dắt một thanh kiếm, dùng thế lôi đình đánh chết Nguyên Kỳ.
“Nghiệt súc!”
Nguyên Chính Thanh tận mắt nhìn thấy con trai bị giết, hét lớn như điên, âm thanh như tiếng sấm ẩn chứa phẫn nộ vô tận.
Đồng tử của Nguyên Chính Thanh nhìn chằm chằm Lục Trần, lửa giận bốc lên, dường như muốn thêu đốt Lục Trần không còn gì.
Ầm!”
Xa xa có một luồng thánh uy càng khủng bố tràn ngập, che lấp phiến thiên địa này, trong thánh uy tản mát ra từng tia giận dữ, tàn sát bừa bãi.
Giờ phút này, toàn bộ người của thành Vô Song đều cảm nhận được luồng thánh uy này đang tiếp cận trung tâm của thánh uy, vô số người đều run rẩy dưới luồng khí tức này, sâu trong nguyên thần đang run sợ.
Còn những lão giả đạt đến Thánh cảnh lại nghi ngờ nhìn về phía thánh uy bộc phát ra, tự lẩm bẩm: “Lão già Nguyên Chính Thanh phát điên gì vậy.”
Nguyên Chính Thanh là một Thánh Quân sơ kỳ, vốn không phải là Thánh cảnh bình thường, cho nên Nguyên Chính Thanh cũng được xem là một nhân vật có tiếng ở thành Vô Song, khoảnh khắc khí tức bộc phát ra ngoài đã được vô số Hoàng cảnh, Thánh cảnh bên trong thành Vô Song cảm nhận được.
Lục Trần nhìn về phương xa, chỉ thấy giữa thiên địa xa xa dường như có gì đó đen đen, mây đen cuồn cuộn, có một ma ảnh cao trăm trượng phóng thích ra khí tức khủng bố, đạp bước mà đến.
Đây là lực lượng quy tắc.
Bởi vì bên dưới ma ảnh cao trăm trượng có một nam tử trung niên dáng người khôi ngô, sắc mặt hắn uy nghiêm, không giận mà uy, lúc này hàng lông mày dựng đứng, trong hai con người như đầm băng lạnh thấu xương.
Người này chính là bản thể của Nguyên Chính Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận