Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1110: Khí linh

Nhưng bốn phía không hề có động tĩnh, Hư Không Thành Bảo có ý thức độc lập, chướng mắt những nhân vật tiểu bối như bọn họ.
“Sư huynh, sao ngươi không đi tìm?” Lục Trần thấy những người khác tản ra tìm kiếm, Yến Tử Hiên lại không có động tác, không khỏi nghi hoặc hỏi một câu.
Yến Tử Hiên nhún vai, mở miệng nói một câu triết học: “Số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì.”
Lục Trần: “...”
Yến Tử Hiên tiếp tục nói: “Đây là một món Đế khí có ý thức tự chủ, nó giấu đi không muốn bị người ta tìm thấy, cho dù nhân vật đại năng ở đây có lẽ cũng không phát hiện được, đối với việc có thể đạt được Đế chi bản nguyên hay không, ta không ôm hy vọng quá lớn, chỉ xem như hạ giới du ngoạn một lần.”
Lục Trần cười nói: “Sư huynh thông suốt.”
Yến Tử Hiên sờ mũi, mắt đỏ hoe nói: “Ta thông được cái rắm, đây là Đế khí đó, đại năng tuyệt thế đều sẽ nhấc lên lòng tham với Đế khí, nếu như xuất hiện trước mặt ta, mặc kệ dùng phương pháp gì ta cũng phải thử, nhưng nó không ra ngoài thì ngươi có cách gì.”
“Để ta thử xem!” Lục Trần nói.
“Ngươi…”
Yến Tử Hiên nhìn về phía Lục Trần, khẽ ngây ra.
Lẽ nào sư đệ có cách tìm được tung tích của Hư Không Thành Bảo.
Lục Trần nhắm mắt lại, đứng tại chỗ, trên người có một luồng chấn động vô hình tàn phá bừa bãi, không ngừng lan tràn ra ngoài, ảnh hưởng đến không gian xung quanh.
“Sư huynh đi đâu rồi?” Liễu Khuynh Thành trợn to hai mắt, hét lớn một tiếng.
Bởi vì nàng trơ mắt nhìn Lục Trần biến mất trong tầm mắt, giống như dựa vào không trung mà biến mất.
Cảnh Tử Mặc, Cao Hiên, Yến Tử Hiên… cũng lộ ra ánh mắt không thể tin, bởi vì Lục Trần cứ biến mất dưới mí mắt bọn họ như vậy, đây không phải là tàng hình, ngay cả thần niệm cũng không thể dò xét, nghe đến đã khiếp người.
Liễu Khuynh Thành vươn tay, huơ huơ cánh tay ở vị trí Lục Trần đứng, nhưng chỉ chạm được không khí.
Lục Trần cứ biến mất dưới mí mắt bọn họ như vậy.
“Sư đệ đã lĩnh ngộ quy tắc Hư Không!” Yến Tử Hiên bên cạnh như nghĩ đến gì đó, tròng mắt sắp lồi ra.
Sư đệ này lại lĩnh ngộ được quy tắc Hư Không, điều này quả thực một lần lại một lần xúc động thần kinh của hắn.
Trong lúc mọi người kinh ngạc, cả người Lục Trần hư hóa, bị các hạt hư không bao vây, nhìn như biến mất nhưng thật ra vẫn còn đứng tại chỗ, chẳng qua bọn họ không cảm giác được mà thôi.
Thân thể hư hóa giống như đi tới một thế giới khác, trong thế giới mà Lục Trần đang đứng có một thành cổ khổng lồ vô biên, tường thành cổ tráng lệ cao lớn, vô cùng hoành tráng, giống như trải qua vô số năm tháng, lộ ra luồng khí tức tang thương mục nát.
Tường thành như đá xanh, thật ra là một loại kim loại cứng rắn, mặt trên để lại rất nhiều dấu vết loang lổ giống như đao bổ kiếm chém rìu đục, vết tích chồng chất.
Trên tường thành còn có rất nhiều vết máu nhìn thấy mà giật mình, những vết máu này không biết đã bao lâu, khô cạn nhưng vẫn tản ra khí cơ đáng sợ mang tính hủy diệt.
Lục Trần nhìn về phía thành lớn này, trong lòng run lên, đây không phải là Hư Không Thành Bảo trong truyền thuyết đó chứ.
Hắn ẩn nấp toàn thân lại phát hiện Hư Không Thành Bảo.
Thật ra cũng rất bình thường, thiên phú lĩnh ngộ hư không cũng tương đương với ở một thứ nguyên khác, không phát hiện được thế giới thực, Lục Trần giống như đi đến thứ nguyên Hư Không Thành Bảo, tất nhiên dễ dàng phát hiện được Hư Không Thành Bảo.
“Tiểu tử, ngươi tuổi còn trẻ, mới Thánh Quân lại lĩnh ngộ được quy tắc Hư Không!” Một chùm sáng hiền hòa bay đến bên cạnh Lục Trần.
Trong ánh sáng hiền hòa này có một người tí hon ngoại hình không khác gì với loài người, chỉ là thoạt nhìn giống như đứa trẻ.
“Đây là khí linh!”
Lục Trần ngây người nhìn tiểu tử này.
Hư Không Thành Bảo là Đế khí, sinh ra linh trí, tuy Lục Trần chưa từng thấy qua khí linh thật sự trông như thế nào, nhưng chùm sáng trước mắt rất phù hợp với khí linh trong đầu.
Ánh mắt tinh khiết của khí linh Hư Không Thành Bảo nhìn chằm chằm Lục Trần, tràn ngập tò mò, thông thường mà nói, quy tắc đầu tiên mà võ giả lĩnh ngộ là quy tắc cực kỳ bình thường, đợi thăng cấp trên Chí Tôn mới có thể tìm tòi ra quy tắc khác, ban đầu Hư Không chi chủ cũng phải sau Thiên Tôn mới lĩnh ngộ được.
Hiện giờ, trước mặt xuất hiện một võ giả mới Thánh Quân đã lĩnh ngộ được quy tắc Hư Không, điều này khiến khí linh của Hư Không Thành Bảo vô cùng tò mò.
“Không đúng, trên người ngươi có một luồng khí tức quen thuộc, là ai, cách quá xa, nhất thời không nhớ ra được.” Khí linh của Hư Không Thành Bảo chau mày, lộ ra vẻ suy tư.
“Ngươi là khí linh của Hư Không Thành Bảo!” Lục Trần mở miệng nói.
“Không sai, lão phu chính là khí linh!” Khí linh nghe thấy lời của Lục Trần, hai tay chắp sau lưng, có chút lên mặt nói.
Nhưng dù hắn giả vờ đại thân như thế nào thì cũng là dáng vẻ của đứa trẻ.
“Trên người ta không có kẹo, làm sao đây?” Lục Trần suy tư, đột nhiên có một ý nghĩ, móc ra một miếng linh tinh từ trong túi áo, đưa đến trước mặt khí linh, biểu cảm cố gắng làm ra vẻ dễ gần: “Thúc cho ngươi linh tinh để ăn, đi theo thúc có được không?”
Khí linh hơi ngây ra, sau đó giận dữ nói: “Đứa nhãi ranh ngươi, ức hiếp người quá đáng.”
Nói xong, hắn giơ lên nắm đấm nhỏ, một quyền đập vào hốc mắt của Lục Trần.
Khí linh Hư Không Thành Bảo bị chọc tức, mặc dù bên ngoài hắn không khác gì đứa trẻ bốn năm tuổi nhưng tuổi tác lại rất lâu đời, tên nhãi này lại tự xưng là thúc ở trước mặt hắn, cho nên không chút khách sáo mà thưởng cho người đó một quyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận