Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1391: Cầu cứu

Nhắc tới Trương Văn Phong, hắn suýt nữa quên mất một việc, đó chính là Trương gia cấu kết ở chung với Thiên Yêu phản bội Sơn Hải giới.
Hắn muốn diệt trừ gia tộc này, trước khi đến đã quyết định diệt trừ Trương Văn Phong, đáng tiếc trong khoảng thời gian này đi lĩnh ngộ quy tắc, cũng ném Trương Văn Phong sau đầu.
“Thay đổi phương hướng.”
Lục Trần nhìn Kim Bằng dưới chân nói, dựa vào cảm ứng của thủy tinh truyền tin, đi về phía Mộ Dung Thu.
Cách Lục Trần ngoài mười vạn, một nơi rậm rạp trong núi rừng, giờ phút này trong núi rừng có một hình bóng đang nhanh chóng chạy trốn, phía sau có bốn năm người đang truy kích hắn, tất cả đều là cường giả cùng một cấp bậc.
Phía trước người chạy trốn chính là Mộ Dung Thu, mặc dù hắn có kiếm ý bên người, nhưng chỉ mới là cấp Hoàng sơ cấp, đối phó kẻ địch cấp Chí Tôn phía sau còn có chút lực bất tòng tâm.
“Giao nhẫn không gian ra thì tha cho ngươi một mạng.” Phía sau, một âm thanh thô cuồng truyền đến, chỉ thấy một nam tử thể trạng khôi ngô cầm một thanh đao dài trong tay, bổ về phía thân thể Mộ Dung Thu, một đường đao mang sáng như tuyết dài đến mấy trượng bắn ra.
Mộ Dung Thu cảm ứng được nguy hiểm, lập tức vận chuyển kiếm ý hộ thể.
Phốc xuy!
Một đao mang này ẩn chứa lực công kích hết sức đáng sợ, thế nhưng trong thời gian ngắn ngủi xé rách kiếm ý phòng ngự, sau đó để lại một vết thương chảy máu đầm đìa ở trên lưng Mộ Dung Thu.
Lúc này Mộ Dung Thu chụp một cái ngã gục, ngã trên mặt đất, cũng chần chờ một giây, người phía sau vây quanh hắn.
“Đưa.”
Thấy mình bị vây lại, Mộ Dung Thu rất thức thời giao nhẫn không gian ra.
Bởi vì nếu không giao thì những người này sẽ giết hắn.
“Ngươi cho rằng giao nhẫn không gian ra là có thể sống?” Khóe miệng nam tử khôi ngô trong tay cầm trường đao dương lên một chút giễu cợt, sát ý trong mắt đậm đặc: “Giết hai huynh đệ của bọn ta, bốn người bị thương nặng, thật sự nghĩ giao nộp đồ là có thể sống, nghĩ cũng quá ngây thơ rồi.”
Nói đi, giơ trường đao hướng về phía đầu Mộ Dung Thu chém xuống.
Chỉ là đúng lúc này, người giơ đao và người xung quanh cảm ứng được một chút tiếng gió, ngẩng đầu đã nhìn thấy nơi xa có một kim quang bay xẹt tới, đợi đến gần, phát hiện đó là một con Kim Bằng vô cùng khổng lồ.
Chẳng qua chỉ liếc nhìn rồi chuyển ánh mắt, bởi vì đối với hắn có lẽ con Kim Bằng chỉ đi ngang qua, sau đó giơ đao giáng xuống đầu đối phương Mộ Dung Thu.
Mộ Dung Thu bị vài luồng uy áp tập trung vào, muốn phản kháng cũng không làm gì được, chỉ có thể dùng ánh mắt sợ hãi nhìn trường đao rơi xuống.
Chỉ là đúng lúc này, không gian đột nhiên tràn ngập một luồng khí tức đặc biệt, tốc độ nam tử khôi ngô giơ đao đột nhiên chậm lại, trở nên vô cùng chậm.
Sau đó, nam tử khôi ngô và thủ hạ nhận thấy được một chút khí tức nguy hiểm tới từ đỉnh đầu, bọn họ ngẩng đầu, trong tầm mắt xuất hiện mấy đường kiếm quang chói mắt.
Khi bọn họ ngẩng đầu, kiếm quang xuyên qua ấn đường bọn họ.
Phốc phốc phốc!
Năm thân thể té trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Mộ Dung Thu vốn cho là mình hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ, cũng chuẩn bị đi xuống Hoàng Tuyền, lại đột nhiên phía trên chiếu kiếm quang xuống, giết chết mấy người.
Mặc dù mấy người chết, nhưng dư uy kiếm quang lưu lại không gian vẫn còn, vẻ uy thế này khiến da Mộ Dung Thu cũng nổi lên một tầng da gà.
Mộ Dung Thu ngẩng đầu, nhìn thấy trời cao có một con Kim Bằng khổng lồ, phủ một bóng đen có diện tích lớn trên mặt đất, lông của Kim Bằng màu vàng kim, như hoàng kim đúc thành, mặt ngoài còn có một tầng ánh sáng lưu động, tản ra khí tức rét lạnh sắc bén như dao, một đôi đôi mắt mang theo vẻ kiêu ngạo, đó là một loại ánh mắt kiêu ngạo khinh thường tứ phương.
Mộ Dung Thu ngửi thấy một luồng yêu khí khiến người ta hít thở không thông, trên bầu trời thực lực của Kim Bằng siêu cường, mơ hồ có một loại cảm giác, Kim Bằng có thể giết chết hắn ngay lập tức.
Mộ Dung Thu có phần nghi ngờ, hắn không quen không biết Kim Bằng, tại sao đối phương lại cứu hắn?
“Lo lắng làm gì, còn không nhanh chóng đi lên.” Đúng lúc này, bầu trời truyền đến một giọng nói, cắt đứt suy nghĩ lung tung của Mộ Dung Thu.
Mộ Dung Thu nghe thấy âm thanh quen thuộc, lập tức bừng tỉnh, chẳng trách mình được cứu, hơn nữa cũng không phải Kim Bằng ra tay.
Mộ Dung Thu bay lên trời, nhìn thấy Lục Trần đứng ở trên lưng Kim Bằng, còn có Liễu Khuynh Thành và thiếu nữ Hi.
Mộ Dung Thu đi tới trên lưng Kim Bằng, mừng rỡ nói: “Lão đại, ngươi tới thật là kip thời.”
Nếu như muộn một giây, hắn có thể trở thành vong hồn dưới đao rồi.
Không đợi Lục Trần nói chuyện, Mộ Dung Thu tiếp tục hỏi: “Lão đại, lúc nào ngươi thu phục được một con chim lớn thần tuấn vậy?”
Cho dù là đứng ở trên lưng Kim Bằng, Mộ Dung Thu cũng có thể cảm nhận được vẻ yêu khí mênh mông cuồn cuộn này, chắc chắn con chim lớn dưới chân này không phải yêu thú bình thường.
Kim Cao Tường nghe thấy xưng hô chim lớn thế này thì trợn trắng mắt, rất muốn phủi người này đi xuống.
Mắt mù?
Không nhìn ra hắn là một con Kim Bằng!
Người khác gọi hắn là chim nhỏ thì bỏ đi, người này lại gọi hắn là chim lớn.
“Ta là Kim Bằng, cao quý giống như Phượng Hoàng, không phải là chim.” Kim Cao Tường không nhịn được, miệng phun tiếng người, sửa đúng sai lầm của Mộ Dung Thu.
Mộ Dung Thu thì thào lẩm bẩm: “Bằng không phải là chim ư, có cái gì khác nhau?”
“Ta con mẹ nó…”
Kim Cao Tường tức giận nhắm hai mắt lại, không muốn nói chuyện.
“Nhóm người Tiêu Dao đâu rồi?” Ánh mắt Lục Trần nhìn Mộ Dung Thu hỏi: “Còn các ngươi nữa, tại sao đối mặt với Trương Văn Phong?”
“Ba người bọn họ cũng đang bị đuổi giết.” Mộ Dung Thu trả lời một câu, tiếp theo sau đó nói: “Không phải bọn ta chống lại Trương Văn Phong, mà là hắn muốn cướp đoạt linh dược bọn ta thu hoạch, sau khi bốn người bọn ta cùng nhau hành động, cũng không lâu lắm thì gặp được Trương Văn Phong, mấy tháng qua vẫn bị đuổi giết, hôm nay thật sự là trốn không thoát, mới cầu cứu lão đại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận