Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1355: Người thân quen

“Ca, chúng ta đi thôi.” nữ tử thanh tú nhìn nam tử, sau đó kéo nam tử lên, không quan tâm sự phản đối kịch liệt của nam tử, rất nhanh đã biến mất trước mặt Lục Trần.
Lục Trần khó hiểu đưa tay sờ sờ chóp mũi, chẳng qua đối phương không nói, hắn cũng không cưỡng ép lưu lại hai người.
“Hai người này thật không biết tạ ơn.” ánh mắt Liễu Khuynh Thành nhìn theo bóng lưng hai người kia, trên dung nhan tinh xảo viết đầy vẻ không vui.
Sư huynh cứu bọn họ một mạng, đối với ân nhân cứu mạng lại không thèm cảm ơn tử tế, ngược lại còn tỏ thái độ rồi rời đi, khiến cho trong lòng Liễu Khuynh Thành cực kỳ không thoải mái.
Lục Trần khoát tay, cười nói: “Sư muội không cần phải nói thế, ta đã thoáng hiểu được chuyện gì xảy ra rồi.”
Nếu như không đoán sai, một nam một nữ mới vừa rồi kia hẳn là đệ tử của Nông thị, bởi vì gần đây Hỗn Nguyên thiên cũng đang thảo luận về ngọc phù của Nông Hàn thánh đế, ai cũng muốn lấy được bảo vật bên trong và chính ngọc phù, thiệt thời nhất hẳn là hậu nhân của Nông Hàn thánh đế.
Rõ ràng là bảo vật của bọn họ nhưng phần lớn thế lực tới cướp đoạt, buồn bực nhất chính là bọn họ không bảo vệ được đồ của tổ tiên.
Thế nên mới vừa rồi Lục Trần hỏi thăm vị trí của Nông thị, nữ tử thanh tú kia mới không chút khách khí gọi bọn họ là cường đạo.
Lục Trần lấy lại tinh thần, liếc thấy người phía dưới len lén chạy đi, quát lên: “Đứng lại!”
Thân thể của Thanh Ổ cứng lại, dừng lại tại nguyên chỗ, vốn dĩ hắn còn muốn len lén chạy đi, bây giờ không có cơ hội.
Trải qua trận giao thủ mới vừa rồi, cuối cùng nhận thất bại thảm hại, mang đến cảm giác vô cùng thất bại cho lòng Thanh Ổ.
Thanh Ổ hiểu được chắc chắn thanh niên giao thủ với hắn không phải kẻ đầu đường xó chợ, rất có thể hắn là yêu nghiệt siêu cấp của Sơn Hải giới.
“Hóa thành hình thái của yêu, dẫn ta đi Nông thị.” Mắt Lục Trần nhìn xuống Thanh Ổ, dùng giọng nói chân thật đáng tin nói.
Lúc này sắc mặt Thanh Ổ khó nhìn lên, chẳng lẽ đối phương thật sự muốn coi hắn là vật cưỡi hay sao, Thanh Ổ hắn tốt xấu là hạng người hung danh hiển hách của Hỗn Nguyên thiên, danh khí rất lớn, làm sao có thể cam tâm tình nguyện làm vật cưỡi của người khác, nếu như việc này truyền ra ngoài thì hắn còn có mặt mũi hay không.
“Làm sao, muốn ta lặp lại một lần?”
Lục Trần thấy người sau đứng nguyên tại chỗ bất động, trên thân tuôn ra một luồng khí tức đáng sợ, như vạn mã bôn đằng, hung hăng trút xuống ở trên người Thanh Ổ.
Thanh Ổ cảm nhận được luồng áp lực này, trong lòng hết sức hoảng sợ, xem ra lúc trước đối phương ra tay còn chưa dùng toàn lực.
Thanh Ổ biết điều một chút hóa thành một con đại bàng màu xanh, bởi vì hắn cảm nhận được một luồng sát ý, trong lòng có một trực giác, nếu như chần chờ một giây không thay đổi thân hình thì người này có thể sẽ giết hắn.
Sau đó, Thanh Ổ cũng cảm giác trên lưng trùng xuống, người nọ đứng ở trên lưng của hắn.
Một đôi mắt sắc bén của Thanh Ổ tràn đầy vẻ không cam lòng nhưng cũng không dám nói gì.
“Các ngươi ngồi pháp bảo phi hành, ta cưỡi điểu.” Lục Trần nhìn nhóm người Mai Tiêu nói.
Thanh Ổ không phục: “Ta là đại bàng, không phải là điểu.”
Lục Trần chợt giẫm đạp một chút xuống lưng, quát lên: “Ta nói cái gì chính là cái đó.”
Thanh Ổ hổn hển, rất muốn bỏ rơi người trên.
“Làm sao, ngươi không phục?” Lục Trần liếc thấy tức giận trong mắt Thanh Ổ.
Thanh Ổ kia buồn bực, dĩ nhiên hắn không phục, hắn vẫn luôn ỷ vào thực lực coi thường người khác, bây giờ bị người khác coi thường, trong lòng có cảm giác chênh lệch khổng lồ.
“Con chim nhỏ nhà ngươi quá yếu, học hỏi huynh đệ của ngươi nhiều vào, huynh đệ của ngươi ít nhất có thể gây tổn thương cho ta, mà ngươi yếu đến đáng thương.” Lục Trần rung đùi đắc ý nói.
Thanh Ổ hé mắt, nói: “Người nào đả thương ngươi?”
Trong lòng Thanh Ổ thầm nhủ một câu, chẳng lẽ là người của tộc Kim Bằng, Thanh Bằng và Kim Bằng đều là hoàng tộc trong Bàng tộc, chắc chắn thanh niên Vương giả kia cực kỳ lớn mạnh, chỉ là Kim Bằng lợi hại hơn so với tộc Thanh Bằng, nếu như là Vương Năng của tộc Kim Bằng và người này giao thủ, như vậy tự mình liên lạc với Vương giả kia của Kim Bằng tộc đến báo thù.
Bởi vì hắn có quan hệ với Vương giả trẻ tuổi tộc Kim Bằng, đều là vương tộc trong Bàng tộc, nhất định sẽ giúp đỡ.
“Làm sao, muốn báo thù hả?” Lục Trần phiếm thấy trong mắt Thanh Ổ lóe lên, cười lạnh một tiếng.
“Đúng vậy, ngươi lấn ta như thế, làm như Bằng tộc ta không ai có thể trấn áp ngươi sao?” Thanh Ổ cũng không e ngại, nói ra ý nghĩ trong lòng.
“Bằng Vạn Lý.” Lục Trần nhún vai, giọng điệu dễ dàng nói: “Bản thân ta hy vọng ngươi gọi hắn tới, như vậy ta có thể ném ngươi xuống, coi hắn là vật cưỡi rồi.”
“Bằng Vạn Lý!”
Trong mắt Thanh Ổ lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.
Thanh Ổ biết đại danh của Bằng Vạn Lý, cũng đều là Bằng tộc, nhưng mà trận doanh không giống, Bằng Vạn Lý đến từ tộc Thiên Bằng của Thiên Yêu, tung hoành Sơn Hải giới, vương giả trẻ tuổi nhất của tộc Kim Bằng và Bằng Vạn Lý đã giao thủ, hai người không cùng một tầng, vương giả trẻ tuộc của tộc Kim Bằng vừa đối mặt đã bị Bằng Vạn Lý hất cho tung bay.
Có lẽ Bằng Vạn Lý cũng nhìn trên người Bằng tộc, không giết vua của Kim Bằng tộc.
Trong lòng Thanh Ổ nổi lên sóng biển ngập trời, người trên lưng có thể đấu với Bằng Vạn Lý, hơn nữa không bị giết chết.
Sau khi nghe xong chiến tích, Thanh Ổ ngậm miệng không nói nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận