Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1304: Đại tôn tử bảo bối (3)

Lục Trần muốn ói máu, đây là lão già bị điên nào, cũng quá vô liêm sỉ rồi.
Vừa thấy mặt đã chiếm lợi thế trên đầu hắn, còn ôm nam tử giống như nói gì đó.
Nhưng mà, cho dù hắn giãy dụa thế nào, cũng bị lão già áp chế chết đi, lão già có thể là nhân vật Vương Tôn, hắn không có chút lực phản kháng nào.
“Chậc chậc, đại tôn tử bảo bối của ta lớn lên thật đẹp trai, có bạn gái không, có muốn gia gia giới thiệu giúp ngươi mấy người không?” Lão già đột nhiên buông lỏng Lục Trần ra, vẻ mặt cười híp mắt nói.
“Mẹ nó ngươi có bệnh!”
Lục Trần vội vàng cách lão già hơn một trượng, sau đó nhìn chằm chằm đối phương.
Hắn chưa từng thấy cường giả không biết xấu hổ như vậy, vừa lên tới thì tiến hành đồng bộ, chiếm lợi ích từ trên đầu và người hắn.
Bỗng nhiên mặt mũi lão già nghiêm túc, gõ một cái ở trên trán Lục Trần, nghiêm nghị nói: “Mặc dù ngươi là đại tôn tử bảo bối của ta, nhưng một chút kính già yêu trẻ cũng không biết, cho ngươi một giáo huấn nho nhỏ.”
Đông!
Cái trán Lục Trần đau nhức, nguyên thần cũng run rẩy.
Lão giả này xuống tay quá nhanh, cũng không thấy rõ ra tay thế nào.
“Đại tôn tử bảo bối, lần đầu tiên gặp mặt gia gia cũng không có vật gì tốt cho ngươi, như vậy đi, mấy ngày nữa gia gia đưa cho ngươi một món đồ tốt.” Lão già rất trịnh trọng nói một câu với Lục Trần, đột nhiên thân hình thoáng một cái biến mất khỏi bên trên Thanh Nguyệt Thoa, biến mất vô ảnh vô tung, giống như âm hồn.
Lục Trần thấy lão già tới cũng nhanh mà biến mất cũng nhanh.
Có chút không nghĩ ra.
Đi nửa đường gặp phải một lão già điên khùng, vừa lên tới thì chiếm lợi ích của hắn, đoán chừng là cường giả nào đó tu luyện tẩu hỏa nhập ma, nhớ đến đứa cháu của mình.
“Lão đại, làm sao ngươi không để lão già lại.” Lúc này, một giọng nói yếu ớt truyền đến.
Liễu Vô Song không thể không bội phục lão đại này, vận khí thật sự là quá nghịch thiên, đi trên đường cũng có cường giả khủng bố nhận hắn là cháu trai.
Nếu như đổi lại hắn, hắn cũng không suy nghĩ và do dự mà gọi gia gia, thuận tiện đòi chút tài nguyên tu luyện.
Ánh mắt Lục Trần không thiện nhìn chằm chằm người sau: “Có ý gì?”
Liễu Vô Song yếu ớt nói: “Mới vừa rồi lão giả kia rõ ràng là một cường giả, lão đại ngươi coi hắn là gia gia cũng không chịu…”
Một chữ “thiệt” cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, Lục Trần liền đập một cái vào sau ót Liễu Vô Song, khiến cho mắt hắn nổ đom đóm chuyển động ba vòng tại chỗ.
Liễu Vô Song bị Lục Trần cho một cái tát, nguyên thần cũng suýt nữa nứt ra, nước mắt rơi như bão táp.
Đầu Liễu Vô Song đau nhức, đồng thời trong lòng hoảng sợ, rõ ràng hai bên ở cùng cảnh giới, nhưng mình hoàn toàn không phải đối thủ, dường như Liễu Vô Song có cảm giác Lục Trần hoàn toàn có năng lực biến đầu hắn thành quả dưa hấu, đập chia năm xẻ bảy.
Lúc này Liễu Vô Song rất biết điều, ngậm miệng không dám nói lời nào.
...
Bích Tiêu cổ thành tọa lạc ở phương bắc của Ngũ Hành Thiên, là một cổ thành hết sức phồn hoa, lịch sử lâu đời, là cổ thành đầu tiên mà Ngũ Hành Thiên thành lập.
Bích Tiêu cổ thành có rất nhiều thế lực, tập kết phần lớn cường giả, ngoài phần lớn cường giả an cư ở nơi này, vẫn còn nơi luyện đan sư, luyện khí sư, trận pháp sư, phù chú sư tụ tập.
Nơi này tàng long ngọa hổ, ngay cả Thiên Tôn một phương tới đây cũng phải quy củ, không tùy tiện kết thù.
Bởi vì làm một nhân vật tầm thường có lẽ có bối cảnh phi phàm hoặc là giao thiệp rộng rãi.
Tục truyền trước kia có một Vương gia của cổ quốc, ỷ vào thân phận hoàng tộc của mình đi tới Bích Tiêu cổ thành lớn lối, bên đường * một mỹ nữ, nào có thể đoán được mỹ nữ kia là đạo lữ của Đan Tôn nào đó, Vương gia kia bị đánh chết ngay đầu đường, cuối cùng kinh động đến Hoàng Chủ của cổ quốc ra mặt, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Thân phận địa vị Đan Tôn tôn sùng, cổ quốc cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Sau lưng một vài gia tộc siêu cấp của Bích Tiêu cổ thành kia có cường giả Đế cảnh, không kém gì cổ quốc một phương, hơn nữa còn có cấp số loại Vương Tôn này.
Trên lý luận, gia tộc có Vương Tôn đáng sợ hơn so với gia tộc Đế cảnh bình thường, bởi vì một khi Vương Tôn quy tắc hóa chính là Đại Đế cực hạn.
Loại gia tộc này cho dù là cường giả Đế cảnh bình thường cũng không dám dễ dàng trêu chọc.
Đáng nhắc tới chính là, trong lịch sử, cổ thành từng có một Hoàng Tôn.
Dù sao nước của Bích Tiêu cổ thành rất sâu, thế lực tới từ bên ngoài của Cửu Thiên không thể lớn lối ở chỗ này, trừ khi đến từ Sơn Hải giới, mà sau lưng có loại thế lực kinh khủng kia....
Ba người Lục Trần, Liễu Vô Song, thiếu nữ Hi tới nơi cổ thành này, lập tức bị cổ thành phồn hoa hấp dẫn.
Cả cổ thành này tản ra khí tức của thời gian, tang thương vô cùng.
“Cổ thành lấy ba đại gia tộc cầm đầu, Vương gia, Trương gia, Trần gia, mỗi gia tộc đều có cường giả Vương Tôn, trong đó Vương gia có hai Vương Tôn, hai Đại Đế trấn thủ Giới thành, hai nhà sau hơi yếu, nhưng đều có Vương Tôn trấn giữ.”
“Nhị gia của Vương gia, tu hành hơn chín vạn năm thời gian, cảnh giới Thiên Tôn, hư thực có qua lại với Thiên Yêu.”
“Gia chủ Trương gia, Đại Thiên Tôn cảnh, hư thực có qua lại với Thiên Yêu.”
Trong lòng Lục Trần yên lặng tính toán.
Tin tình báo Kim Dương lấy được ở nơi đó, Nhị gia của Vương gia và gia chủ Trương gia rất khả nghi, hai người này có liên quan với Thiên Tôn và Thiên Yêu, nhưng mà bằng chứng chưa đầy đủ, vẫn còn đang điều tra.
Mục đích đi chuyến này của Lục Trần chính là điều tra hai người, thuận tiện thu thập dược liệu ở cổ thành, đến lúc đó hắn muốn luyện chế Hỏa Linh Đan.
“Quá phồn hoa đi, không biết thành này lớn hơn bao nhiêu lần so với Thánh thành Trung Châu.” Bên cạnh, Liễu Vô Song cảm thán một câu, bởi vì với thần niệm của hắn lại không phóng cả tòa thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận