Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1624: Ta đã thấy tên cặn bã kia (2)

“Chúng ta có thể khởi hành đến núi Nguyệt Thần rồi chứ.” Lục Trần hỏi.
Hách Lan Uy nói: “Mấy ngày trước ta đã nhận được sự triều hồi đến Nguyệt Thần, đi thôi, bây giờ liền khởi hành.”
Hách Lan Uy dẫn Lục Trần bước lên Truyền tống trận đã chuẩn bị xong, bọn họ biến mất trong thần quang vô cùng rực rỡ, không biết trải qua bao lâu, hai người từ trong truyền tống trận đi ra, vừa đến đây, Lục Trần đã cảm nhận được rõ ràng thần khí ở đây vô cùng dồi dào.
“Đúng rồi, Lục Trần lão đệ, khi ngươi gặp được Nguyệt Thần có thể truyền tống đến những nơi như gia tộc Hư Không Thần, địa bản của Võ Thần, Minh Đế sơn, nhưng tuyệt đối không được truyền tống đến Tử Vong Thần Quốc, cũng chính là quốc gia do Tử Vong Nữ Thần cai trị.” Hách Lan Uy kéo ống tay áo Lục Trần, thì thầm cảnh báo.
“Vì sao?” Ánh mắt Lục Trần loé lên.
Hách Lan Uy nói: “Thần Đế Hi và đại nhân nhà ta có khí chất và vẻ đẹp như nhau, hơn nữa hai người bọn họ, một người đứng thứ ba trong bảng Thần Đế, một người đứng vị trí thứ tư, ừ, ngươi cũng biết đó, hai người con gái xinh đẹp tựa như một ngọn núi không thể tồn tại hai con hổ, giữa hai người bọn họ tồn tại mối quan hệ cạnh tranh.”
“Hơn nữa ta còn nghe nói, hai nữ thần không hợp nhau, nếu ngươi nói đi đến quốc gia Tử Vong rất có thể sẽ khiến Nguyệt Thần cảm thấy không thoải mái, nên người không thể đi đến cùng, chỉ có thể giữa đường đổi Truyền tống trận mới có thể đến Tử Vong Thần Quốc.”
Lục Trần: “…”
Tuy trong lòng có chút phiền muộn nhưng Lục Trần vẫn nghe lời dặn của Hạch Lan Uy, thế là hai người bước ra cung điện, trên quảng trường bên ngoài, vài trăm người có khí chất phi phàm đã tụ tập, có cả những khuôn mặt trung niên và già cả.
Mấy trăm người đều toát ra sự uy nghiêm của người đứng đầu, khí thế đế vương lưu chuyển, hơi thở của những người này mạnh hơn Hách Lan Uy nhiều.
Trong đám người, phái nữ tương đối ít, chỉ có một vị thuộc phái nữ, dung mạo và khí chất đều cực phẩm, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần có chút lạnh lùng, trên đầu đội vương miện, tóc dài xõa vai, rất có thể là một nhân vật nữ vương cai quản Thần quốc.
Hàng trăm người trò chuyện vui vẻ với nhau, còn có thị nữ bưng trà rót nước, phục vụ nhóm người này.
Lục Trần khẽ nheo mắt lại, hơi thở của đám người này rất mạnh mẽ, cùng một loại cường giả Thánh Đế, chừng bốn năm trăm, khả năng mỗi một vị đều quốc chủ Thần quốc cai trị một Thần quốc.
“Lục Trần lão đệ, ngươi cứ đứng đợi ở đây, ta gặp một vài người quen muốn đi chào hỏi.” Hách Lan Uy nói một câu với Lục Trần sau đó sải bước về về đám người quốc chủ Thần quốc phái nữ nổi bật trong đám đông, vừa đi vừa giơ tay lên chào hỏi: “Cơ nữ hoàng, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Ai dô, đây không phải là Hách Lan nịnh hót sao?”
“Ha ha, người vẫn còn sống ư.”
Nhóm quốc chủ Thần quốc xung quanh nhìn thấy Hách Lan Uy đang đi về phía quốc chủ nữ thần quốc nào đó, cười ha hả trêu đùa.
Mặc dù trong giọng điệu của bọn họ có sự mỉa mai, nhưng nhìn thấy Hách Lan Uy còn sống, từ trong ra ngoài bọn họ bày tỏ sự vui mừng từ trong lòng.
Bởi vì cách đây không lâu, mọi người đã trải qua một trận chiến với ngoại tộc, trong cuộc chiến này, số người chết nhiều vô số kể, kể cả là những người bạn cùng là quốc chủ Thần quốc cũng tổn thất vài trăm người, mọi người nhìn thấy bạn già vẫn còn sống trong lòng xúc động lại vui mừng.
Ngay cả quốc chủ Thần quốc có xích mích cũng gật đầu với nhau một cái.
“Hách Lan Uy, ngươi dẫn theo tiểu bối đến sao.” Có quốc chủ Thần quốc nhìn về phía Lục Trần.
“Ha ha, hắn không phải là tiểu bối của ta.” Hách Lan Uy cười ha ha, nói: “Lục Trần lão đệ đến từ thế giới khác.”
“Ồ, thì ra là người của thế giới khác.”
Các quốc chủ Thần quốc xung quanh khẽ gật đầu, trong ánh mắt cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
“Nguyệt Thần đại nhân đã đến.”
Trên bầu trời, lập tức một vầng sáng rực rỡ như trăng sáng đột nhiên rơi xuống, một bóng dáng với đường cong thướt tha đi ra từ ánh sáng rực rỡ, đây là một mỹ nhân tuyệt thế, khí chất như tiên, xinh đẹp chấn động lòng người, hoàn cảnh hơi ồn ào ngay lập tức yên tĩnh trở lại.
Lục Trần nhìn thấy gương mặt cực kỳ xinh đẹp này, trong lòng hắn cũng hơi khựng lại.
Nguyệt Thần đứng giữa không trung, xung quanh ánh sáng rực rỡ, một đôi mắt đẹp thâm thuý chậm rãi đảo qua mọi người, nhưng khi nhìn thấy Lục Trần, sâu trong đáy mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó cũng không nói lời nào rồi biến mất trong hư không.
Nguyệt Thần xuất hiện rồi lại biến mất khiến các quốc chủ Thần quốc xung quanh hoang mang xì xào bàn tán.
Trong lòng Lục Trần có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Nguyệt Thần biết hắn sao, Lục Trần rõ ràng cảm nhận được khi đôi mắt đẹp của Nguyệt Thần rơi trên người hắn, dường như nàng có chút chấn động.
Cùng lúc đó, Nguyệt Thần quay trở lại phòng, vươn bàn tay ngọc đặt lên gương ngọc nhẵn bóng, mặt gương gợn sóng, ngay sau đó, một gương mặt xinh đẹp không thua kém gì Nguyệt Thần mang theo sự mệt mỏi xuất hiện trong gương, nhìn gương mặt xinh đẹp có chút mờ mịt trong gương, trong mắt Nguyệt Thần lướt qua một tia đau lòng.
“Tỷ tỷ, ta đã nhìn thấy người đàn ông cặn bã kia.” Người đối diện còn chưa kịp nói, Nguyệt Thần đã không kịp chờ đợi nói ra.
Thật ra thì ở Thần giới cũng không có nhiều người biết được Tử Vong Nữ Thần và Nguyệt Thần tình như tỷ muội, trong lòng bọn họ có quan hệ cực kỳ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận