Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 707: Xúc phạm người không nên xúc phạm

Người Hoa Điệp mặc một chiếc váy màu lam, ở trên váy có ánh sáng lưu chuyển, giống như một tiên nữ trên Cửu Thiên, tựa như ảo mộng. Nàng mang chút hồn nhiên trên mặt, vẻ mặt nhìn như thiếu nữ thanh xuân hai mươi tuổi, nhưng lời nói nói ra đủ khiến mười vực chấn động.
Cho dù Lục Trần chọc bao nhiêu cái sọt thì cũng có thể giải quyết?
Những lời này cũng không phải nói một chút là thôi mà nàng thật sự có năng lực như thế.
Lục Trần gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, không hoài nghi tu vi của sư phụ nhà mình, nhất là sau khi đi ra bí cảnh Tứ Thánh.
Chỉ là Lục Trần vẫn tò mò hỏi: “Sư phụ, người không an phận trong miệng người, là ai, vì sao ngươi không tự mình giải quyết?”
“Ừ!”
Hoa Điệp vươn ra một ngón tay ngọc xanh nhạt chỉ trên mặt đất, nơi đó có một con kiến cõng một hột cơm, đang chạy về nhà.
Lục Trần không hiểu.
Hoa Điệp cười nói: “Đối với ta, bọn họ chẳng qua là con kiến trên mặt đất, tiện tay có thể bóp chết, chỉ cần không làm chuyện gì quá phận, sư phụ mới mặc kệ có bọn họ.”
Lục Trần: “...”
Trong lòng Lục Trần vẫn có nghi vấn, đó chính là tu vi sư phụ nhà mình nên liền hỏi.
Nhưng Hoa Điệp vẫn cười híp mắt như cũ nói: “Ngươi đoán xem!”
“Không nói, nói sợ đả kích ngươi!” Hoa Điệp cười khanh khách một tiếng, phất phất bàn tay: “Ngươi ra ngoài chơi, đừng quên tỷ thí luyện đan của chín tháng sau, hi vọng không khiến sư phụ thất vọng.”
Lục Trần đứng dậy cáo từ, rời khỏi Thánh sơn, một đường bay đi, rất nhanh, liền đi tới thành Đan Minh.
Lục Trần đi tới thành Đan Minh sau, nghe được một đại sự, huyên dư luận xôn xao, nghe nói Mai gia cùng Vương gia lên xung đột rồi.
Mai gia, một trong ngũ đại luyện đan thế gia ở thành Đan Minh, Vương gia, chỉ xếp sau ngũ đại thế gia, cũng là thành viên của thành Đan Minh.
Nguyên nhân là như này, thiên chi kiêu tử Mai Tiêu của Mai gia trở lại thành Đan Minh, lại giết chết Vương Quân thiếu chủ của Vương gia tại chỗ, dẫn tới đấu tranh giữa hai gia tộc, hơn nữa, Mai Tiêu giết Vương Quân cũng không cho lý do liền nói một câu Vương Quân mạo phạm người không nên mạo phạm nên đáng chết.
Lý do này khiến vô số người im lặng.
Mai Tiêu ra tay giết Vương Quân, chuyện này là Mai gia đuối lý, Vương gia bị giết chết một thiên tài nên không thể bỏ qua.
Mặc dù Mai gia mạnh hơn nhiều so với Vương gia, đầu tiên bàn về số lượng cường giả, số lượng Thánh vương của Mai gia nhiều hơn so với Vương gia, tiếp theo là luyện đan sư, Mai gia có luyện đan sư thập phẩm bảo vệ, còn luyện đan sư lớn mạnh nhất của Vương gia cũng chỉ là đỉnh phong cửu phẩm, chưa bước vào thập phẩm.
Chỉ là Vương gia không kém Mai gia bao nhiêu, nếu quả thật dốc toàn lực khai chiến, là cục diện giết một ngàn địch, tự tổn thất tám trăm người.
Thế nên, Vương gia cũng không thấy có thể sợ Mai gia.
Vương gia suy đi nghĩ lại, quyết định làm lớn chuyện này, làm càng lớn càng tốt, tốt nhất khiến cho Hoa Điệp tiên tử chú ý, nếu như bỏ qua lần này, lỡ đâu lần sau Mai Tiêu lại ra tay không có lý do thì làm thế nào.
Suy cho cùng, sức chiến đấu của tuổi trẻ nói riêng, cũng không có đệ tử của thế gia nào có thể so với Mai Tiêu, suy cho cùng không thể nói giỡn với người thứ nhất của Huyền vực.
Hơn nữa Mai Tiêu từ khi rèn luyện ở gia tộc u Dương trở về, nghe nói leo lên đỉnh Vạn Trọng phong tòa thứ bảy mươi chín, lĩnh ngộ Thánh thế viên mãn, hôm nay sau khi đánh bại vương, cho dù là Vương giả tuyệt đỉnh, cũng không nhất định là đối thủ của Mai Tiêu.
Thế nên, nhất định phải khiến Hoa Điệp tiên tử ra mặt.
Sau khi Lục Trần nghe nói tin tức này, mắt lộ ra vẻ kỳ quái, đây là Mai Tiêu giết Vương Quân vì hắn sao?
Bỏ đi, trước tìm Mai Tiêu hỏi tình hình một chút.
Lục Trần đi tới cửa Mai phủ, vừa lúc gặp phải một nhóm người nổi giận đùng đùng đến, đám người kia mang theo mười phần lửa giận, uy áp kinh khủng, khiến mấy hộ vệ ở cửa Mai phủ bị hù dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, tè ra quần, chạy vào phủ đệ báo cho gia chủ.
Xung quanh, còn có một đám người vây xem mênh mông cuồn cuộn, không chê chuyện lớn, tới xem Vương gia tìm phiền toái.
Trong đó có cường giả nổi giận đùng đùng, một lão già có mái tóa trắng xóa đi ra, hơi thở dị thường kinh khủng, tức giận mắng về phía cửa: “Mai Dận lão nhi, lăn ra đây cho ta.”
Phía sau một đám cường giả, ánh mắt đều mang theo lửa giận, một người nam tử trung niên trong đó lại càng lửa giận ngút trời, hắn là phụ thân của Vương Quân.
Thời gian tu hành của Vương Quân ba mươi sáu tuổi đạt đến Vương cảnh đỉnh phong, còn là một luyện đan sư lục phẩm, sau này bồi dưỡng lên thì chắc chắn là cấp bậc Đan Thánh.
Thật vất vả mới sinh ra một đứa con trai ưu tú như vậy, lại bị Mai Tiêu giết, dã tâm tiêu diệt Mai gia của phụ thân Vương Quân đã có, đáng tiếc, không có thực lực kia mà thôi.
“Ha ha, Học Lễ huynh xin bớt giận.” Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra, Mai Dận đi ra từ phủ đệ, lên tiếng cười nói với vị lão già kia.
Đối phương tên là Vương Học Lễ, một Đan Thánh cửu phẩm của Vương gia, còn là một Thánh vương cấp bậc đỉnh phong, tương đường với sức mạnh tu vi của hắn, đánh nhau ai thua ai thắng còn chưa xác định.
“Học Lễ huynh, ta đã biết Mai Tiêu làm ra chuyện vô liêm sỉ, ta nghe thấy cũng tức giận không ngừng, chuẩn bị nhốt hắn mười năm, cấm túc mười năm, Học Lễ huynh, ngươi thấy thế nào?” Mai Dận cười nói với Vương Học Lễ, trong tiếng nói tràn đầy ý áy náy tội lỗi.
Không đền tội cũng không được, suy cho cùng chuyện này là Mai Tiêu không đúng.
Hơn nữa, bọn họ đều là thành viên của Đan Minh, đều là người đi theo Hoa Điệp tiên tử, thường xuyên gặp nhau, dù sao không thể nào thật sự nổ ra cuộc chiến sinh tử giữa hai bên.
“Lão vô học, ngươi nói nhẹ nhàng như vậy, cấm túc mười năm coi như xong ư, cái chết của cháu trai ta, cũng không phải là cháu trai ngươi.” Vương Học Lễ hổn hển quát, từng luồng thánh uy uy áp kinh khủng hóa thành cuồng phong, dẫn đến một luồng gió lốc khổng lồ bốc lên, giống như linh lực cuồn cuồn đang va chạm trong hư không, tựa như đợt sóng biển mãnh liệt.
Một đám cường giả phía sau Vương gia, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Giết truyền nhân kiệt xuất của gia tộc bọn họ, một câu cấm túc mười năm coi như xong, thời gian võ giả có rất lâu, thoáng một cái liền trôi qua mười năm, có thể nói, trừng phạt này có cũng được mà không có cũng không sao.
Mai Dận nói: “Học Lễ huynh, ngươi nghĩ trừng phạt Mai Tiêu như thế nào, chỉ cần không quá đáng, ta cũng có thể đồng ý.”
“Giết người thì đền mạng.” Trong nhóm Vương gia, một người nam tử trung niên có giọng điệu lạnh lùng nói ra, trong mắt của hắn mang theo sát ý.
Hắn là phụ thân của Vương Quân.
Lời nói của phụ thân Vương Quân khiến sắc mặt của Mai Dận và người của Mai gia đang chạy tới thay đổi.
Giết người thì đền mạng?
Mai Tiêu là sự chói mắt nổi bật nhất của Mai gia, nhân tài mới xuất hiện không gì sánh nổi, là kỳ tài vô song, suýt chút nữa lĩnh ngộ thế Vô Địch, làm sao có thể lấy ra đền mạng.
Mai Dận thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Vương phong, bởi vì đám tang của cháu ngươi nên ta hiểu, nhưng muốn Mai Tiêu đền mạng như thế, vẫn là để ở trong bụng.”
Vương Học Lễ hừ lạnh nói: “Lão vô học, Mai Tiêu là đứa cháu bảo bối của ngươi, chẳng lẽ Vương Quân không phải đứa cháu bảo bối của ta, cháu của ta chết rồi, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy.”
Nói tới chỗ này nói liền chuyển hướng, lạnh lùng thờ ơ nói: “Ta còn có một yêu cầu, Mai Tiêu tự phế tu vi, tu luyện từ đầu.”
“Không thể!” Mai Dận lạnh lùng từ chối.
“Hai vị tiền bối, cho ta nói một câu.” Lời nói bỗng truyền đến từ bên cạnh. .
Sức chú ý của toàn bộ người xung quanh đều đặt ở trên người người nói chuyện.
Thấy tầm mắt mọi người cũng đặt ở trên người mình, lúc này Lục Trần mới khẽ mỉm cười, nói: “Theo ta thấy, nguyên nhân gây ra chuyện này, hoàn toàn do một phế vật làm, một phế vật chết thì cũng chết rồi, hai vị tiền bối đều là thành viên Đan Minh, thường xuyên gặp mặt, chuyện này, cứ bỏ qua như vậy đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận