Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 386: Thái độ của Thánh địa Dao Trì

Trần Vũ không để ý đến thể diện của Đan Hoàng điện, công khai chỉ trích hắn khiến hắn có chút ‘không xuống được đài’.
Lúc này, cuối cùng Chân Trường Đông cũng có phản ứng, ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Vũ, mở miệng nói: "Trường Đông đời này bội phục nhất một người chính là Diêu Hi thánh chủ, đáng tiếc, nhân vật như Diêu Hi thánh chủ tại hạ không có tư cách ước kiến, không biết Diêu Hi thánh chủ gần đây có tốt không."
Người ở đây nghe Chân Trường Đông nói cũng cảm thấy không ngoài ý muốn.
Hoang vực ai mà không biết vị kỳ nữ Diêu Hi thánh chủ phong tư tuyệt thế này, nàng đứng sừng sững trên đỉnh Hoang vực, khiến nhật nguyệt điên đảo, càn khôn lật đổ, người Thánh chủ vẫn luôn cao cao tại thượng, bễ nghễ hoang vực.
Nghe đồn, cảnh giới Diêu Hi thánh chủ đã đạt tới trình độ không thể tưởng tượng được, dung nhan bất lão, trường sinh bất tử.
Trần Vũ mỉm cười, nói: "Thánh chủ công tham tạo hóa, uy chấn thập vực, lần lượt tiễn đi mấy vị Thánh Quân, vẫn luôn đứng ở trên mây quan sát thế gian."
Chân Trường Đông trầm mặc một chút, nói: "Như vậy là tốt rồi."
Dừng một chút, Chân Trường Đông mở miệng nói: "Hôm nay vốn là chuyện vui của tiểu nữ, lại để cho chư vị xem một màn kịch chê cười, Vĩnh Thái, ngươi nói đi, có ân oán gì với bọn họ, nói ra cùng nhau giải quyết, đừng lỡ thời gian để Nhu Nhi và Chu Tuấn thành hôn."
Chân Trường Đông nói xong, ánh mắt đặt trên người Chu Vĩnh Thái.
Chu Vĩnh Thái cuống quít nói: "Trường Đông đan thánh, ta và Thánh giáo Luyện Cổ không thù không oán, sở dĩ bọn họ tới gây phiền phức có thể là do coi trọng thần quáng trong lãnh thổ Bắc Chu, muốn nắm giữ trong tay nên mới vô duyên vô cớ ra tay với chúng ta."
Chu Tuấn cũng oán hận nói: "Nhạc phụ đại nhân, đám người này giết ba vị thúc bá của ta, kính xin ngài chủ trì công đạo."
Chu Tuấn cảm thấy mình là đồ đệ của Trường Đông đan thánh, lại là con rể, mặc kệ như thế nào Chân Trường Đông đều sẽ ra mặt.
Ở một bên, Chân Nhu cũng mở miệng nói: "Phụ thân..."
Mấy người cùng nhau cầu xin Chân Trường Đông.
Trần Vũ đúng lúc mở miệng: "Trường Đông đan thánh, thật ra ta cũng không muốn quấy rầy lệnh nữ thành hôn nhưng chuyện hôm nay xin ngươi nhìn nguyên nhân."
Lời nói của Trần Vũ làm con ngươi của người xung quanh hơi rùng mình.
Vũ Thánh của Thánh địa Dao Trì đang liều lĩnh giúp đỡ người Thánh giáo Luyện Cổ sao.
Sắc mặt Khúc Dương không dễ nhìn lắm, nói: "Thánh địa Dao Trì cũng duỗi tay quá dài rồi, việc vặt cũng phải quản."
Chân Trường Đông nhìn về phía Trần Vũ, nói: "Đây là thái độ đại diện cho cá nhân ngươi, hay là thái độ của Thánh địa Dao Trì."
Nếu như là vế trước, Chân Trường Đông cũng có thể không thèm để ý, nhưng đại biểu cho vế sau thì tức là bao gồm cả Diêu Hi thánh chủ, hắn không thể không xem trọng.
Trần Vũ mỉm cười, nói: "Ngươi cảm thấy như nào."
Chân Trường Đông nhìn về phía Lục Trần, nói: "Giữa ngươi và Vĩnh Thái có cừu oán gì, sao nhất định phải ngươi chết ta sống như vậy."
"Bởi vì hắn tham ô ba mươi bình Hổ Liệt tửu của ta, không chỉ như thế, hắn còn muốn giết người diệt khẩu." Lục Trần nhún vai, nói ra ý đồ tới đây.
Hổ Liệt tửu!
Nghe được ba chữ này, người ở đây đều lộ ra vẻ kỳ lạ, sau đó dùng vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Chu Vĩnh Thái.
Khó trách thanh niên này lúc trước lấy ra ba tấm bia mộ, trên đó viết Chu gia suy bại vì tham lam.
Đương nhiên Chu Vĩnh Thái vội vàng phủ nhận: "Nhảm nhí, chưa bao giờ có chuyện đấy, ngươi đừng hắt nước bẩn lung tung."
Nội tâm Chu Vĩnh Thái vừa sợ vừa giận, bởi vì hắn không biết thanh niên này lấy đâu ra dũng khí dám nói hẳn ra, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ Hổ tộc Yêu vực trả thù sao.
"Hôm nay ta đến cũng không phải muốn ngươi chính miệng thừa nhận." Lục Trần nhìn chằm chằm Chu Vĩnh Thái, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trước kia, người tham ô đồ vật của ta bất kể là Hoàng giả hay là Thánh giả thì cuối cùng bọn họ đều đã chết, ngươi cũng không ngoại lệ, đừng cảm thấy Đan Hoàng điện có thể che chở ngươi, Đan Hoàng điện dám xen vào việc của người khác thì cũng không cần thiết phải tồn tại."
Lục Trần lần nữa biểu hiện sự kiêu ngạo của hắn.
Rõ ràng là một Siêu Phàm cảnh lại dám uy hiếp Hoàng giả, Thánh giả, thậm chí còn nói nếu Đan Hoàng điện dám xen vào việc của người khác thì cũng không cần thiết phải tồn tại.
Rốt cuộc là ai đã cho hắn dũng khí đấy.
Hai huynh đệ Chu Vĩnh Thái lửa giận ngút trời, trong hai mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt, sắc mặt Khúc Dương xanh mét, quát: "Ngươi chỉ là một thằng nhãi miệng còn hôi sữa mà lại quá cuồng vọng, ngươi có tin hôm nay mình không thể bước ra khỏi cửa lớn hoàng cung hay không."
Sắc mặt Chân Trường Đông cũng không đẹp, thanh niên này quá kiêu ngạo, ngụ ý là hắn dám xen vào việc của người khác thì sẽ tiêu diệt Đan Hoàng điện sao.
Chu Tuấn giận dữ mắng: "Ếch ngồi đáy giếng, ta chưa từng thấy người nào như ngươi, sư phụ ta tồn tại cỡ nào chứ, Đan Thánh bát phẩm, một người nông dân như ngươi có lẽ vẫn chưa biết ý nghĩa của Đan Thánh là gì đâu."
Không thể không nói, Chu Tuấn vô cùng thông minh, nhìn giống như bị chọc giận tới mức phải nói ra thân phận sư phụ Chân Trường Đông nhưng kỳ thực là đang nhắc nhở xung quanh có những thế lực Thánh cảnh tọa trấn như Thuần Dương cung, Loan gia…, nếu như bọn họ sau này bọn họ còn cần đan thì hiện giờ nhất định phải có quan hệ thật tốt với Đan Hoàng điện bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận