Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1200: Câu cá

Đám người kia không giống người ngồi xếp bằng tu luyện ở khu vực thứ nhất và thứ hai, bọn họ lại đang câu cá.
Lục Trần thấy một màn như vậy, khóe miệng co giật, không rõ vì sao đám người kia không tu luyện mà lại nhàn hạ thoải mái câu cá.
Chẳng lẽ đây cũng là một loại tu luyện, rèn luyện tâm cảnh à?
Còn có một vấn đề, bên trong dung nham có cá sao?
Thân hình Lục Trần chợt lóe đi tới bên cạnh một người câu cá, còn chưa mở miệng nói, người này quay đầu lại trợn mắt liếc nhìn Lục Trần, giọng điệu không vui nói: “n Côn, ngươi quấy rầy ta câu cá.”
“n Côn, tên của thanh niên tự ám sát.” Lục Trần nghe thấy lời của người này, ánh mắt lóe lên.
Dung mạo của hắn bây giờ chính là dung mạo của thanh niên đã chết kia.
“Còn nữa, nơi này không phải nơi ngươi nên tới.” Người này nói tiếp, sau khi nói xong thì tiếp tục nhìn về phía cần câu, ngược lại không có chú ý tu vi của Lục Trần.
Bởi vì Lục Trần ẩn giấu tu vi khiến người này chưa nhìn ra, ngoài ra n Côn không phải hạng người vô danh bừa bãi ở Hoả Hành cung, nhưng mà người của Hoả Hành cung cũng biết n Côn là Thánh vương sơ kỳ, khu vực thứ ba căn bản không phải là nơi hắn nên đến, dù mạnh mẽ tới đây cũng không ở được bao lâu.
Lục Trần nhìn đối phương, cũng không hỏi nhiều, bởi vì một khi hỏi thăm vì sao câu cá thì sẽ lập tức bại lộ thân phận.
Thân là người của Hoả Hành cung, nên biết vì sao bọn họ câu cá.
Lục Trần có phần hối hận, trước khi đến nên hỏi Kim Dương vì sao bọn họ câu cá, Kim Dương cũng chưa nói cho hắn biết, đoán chừng nghĩ tu vi của hắn mới là Thánh Quân viên mãn, căn bản không đi tới khu vực thứ ba chỉ có thể dừng lại ở khu vực thứ hai nên chưa từng nói cặn kẽ.
Có điều hình như Hỏa Diễm thần thụ đã đề cập một câu, số lượng hỏa ngư ra đời ít, không đủ chia cho đệ tử Hoả Hành cung.
Lục Trần nhìn lướt qua xung quanh, tất cả mọi người đang yên lặng câu cá, đột nhiên, dây câu trong tay một người kéo căng thẳng tắp, có cá rồi.
Ánh mắt người nọ lộ vẻ hưng phấn, chợt nhấc cần tre, giữ chặt cá.
Sau đó bắt đầu thu dây, thu một hai phút, cá bị kéo lên trên mặt nước. Con cá bị kéo ra khỏi mặt nước dài chừng mười trượng, đuôi cá khổng lồ vỗ vào dung nham, dẫn tới con sóng dung nham lớn cao mấy trượng.
Thân cá đầy vảy cá màu vàng, sáng quắc, ngoại hình có điểm giống cá chép.
Ít nhất con cá này cũng phải nặng vài chục tấn, quá lớn, hơn nữa sau khi bị kéo lên mặt nước, nó lại quẫy mạnh, chìm vào phần dưới của biển lửa.
Người câu được con cá này là một Chí Tôn, lại bị cá lôi kéo chạy, có chút cố hết sức, có thể thấy con cá này có sức mạnh lớn đến bao nhiêu.
“Con cá này không nhỏ, nhìn khoảng ba mươi tám mét.”
“Chúc mừng chúc mừng, khổ công chờ đợi nửa năm không uổng phí.”
Nơi này tạo nên động tĩnh khổng lồ khiến người ở gần nhìn sang, chúc mừng người câu được cá.
Lục Trần thấy một màn như vậy, quả thực cạn lời, nơi này lại có cá thật, chẳng qua con cá này rất lớn, vô cùng mạnh, ngay cả một Chí Tôn cũng bị cá kéo đi, tốn tầm khoảng một nén nhang, Chí Tôn kia mới mang được cá cắn câu lên bờ, sau đó khiêng cá lớn, nhanh chóng rời đi dưới ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ của mọi người.
“Ô, n Côn, sao ngươi cũng ở đây?” Xung quanh có người phát hiện Lục Trần, kinh ngạc hỏi.
Chẳng qua cũng không hỏi nhiều, chỉ là thuận miệng nói một câu rồi mọi người lao nhao trở lại chỗ của mình tiếp tục câu cá.
Thân hình Lục Trần chợt lóe, trực tiếp rời khỏi biển lửa, hắn cần ra ngoài hỏi tất cả tài liệu có liên quan cá dưới đáy biển lửa, sau khi lên phía trên hắn biến trở về diện mạo như cũ, dùng chút linh tinh biết được tư liệu có liên quan đến hỏa ngư từ đệ tử của Hoả Hành cung.
Hỏa ngư là sản vật đặc biệt của biển lửa.
Ăn một cân thịt hỏa ngư, tương đương với thời gian tu luyện mười ngày ở biển lửa, có vai trò quan trọng đối với võ giả dưới Thiên Tôn, trên Chí Tôn, có thể nhanh chóng tu luyện quy tắc hỏa diễm, số tuổi càng lâu, thể trọng hỏa ngư càng lớn, hiệu quả càng tốt.
Hỏa ngư còn có thể đem đi luyện đan, chẳng qua luyện đan sư quá ít, trên căn bản đều là ăn trực tiếp.
Số lượng hỏa ngư cực kỳ thưa thớt, hơn nữa một khi có gió thổi cỏ lay nào đều sẽ quấy nhiễu tới nó, thế nên rất khó câu được.
Rất nhiều người đau khổ chờ chực mấy tháng, thậm chí mấy năm cũng khó khiến hỏa ngư mắc câu.
Sau khi Lục Trần biết rõ ràng tài liệu có liên quan hỏa ngư thì lại không ngừng trở lại biển lửa, tìm một chỗ yên lặng, pháp lực hóa thành cần câu, dây câu, lưỡi câu liền một mạch.
Về phần mồi câu thì dùng thịt đại bàng.
Bởi vì hỏa ngư là cá có tính ăn tạp, thịt rau đều ăn, ví dụ như các loại linh thảo, đan dược, thịt yêu thú.
Nhưng có một điều kiện cần thiết, mồi câu phải càng cao cấp càng tốt.
Lục Trần cũng không keo kiệt, lấy thịt đại bàng cắt thành mấy cân một khối, ném trên trăm cân ở bên trong biển lửa, trước tiên đánh tốt cái ổ.
Câu cá thì nơi nào có không có ổ.
Sau khi đánh xong ổ, Lục Trần lại bắt đầu chờ đợi, tu luyện ở bên cạnh, một ngày trôi qua thì bắt đầu câu cá.
Khoan hãy nói, mồi câu vừa mới ném xuống chừng mười phút đồng hồ, dây câu tức khắc thẳng băng, có cá mắc câu.
Lục Trần chợt thu cần câu, lưỡi câu móc chặt cá, sau đó hắn cũng cảm giác được một luồng sức mạnh khổng lồ, muốn kéo cần câu và hắn vào trong biển lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận