Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 546: Đả kích hạ thấp (2)

Kim Anh Tuấn giả mù sa mưa nói: "Người sư đệ này của ta tuy có chút thiên phú nhưng cuồng vọng lại vô biên. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn cũng chịu thiệt. Là sư huynh, ta luôn thấy gấp gáp vấn đề này thay hắn."
Lúc này, Kim Anh Tuấn lại tiếp tục: "Sư đệ Lục Trần của ta nghe đại danh Kiếm Tam công tử từ lâu nên đã thu lại một phần thủy tinh ký ức giao lại cho ta, sau đó để ta chuyển giao cho ngươi."
"Thủy tinh ký ức do sư đệ ta ghi lại có hơi kiêu ngạo, hy vọng Kiếm Tam công tử xem xong đừng nóng giận. Dù sao sư đệ ta còn nhỏ, lại là Kiếm tử Kiếm Đế cung, ta không nỡ đánh sư đệ mình nhưng Kiếm Tam công tử có thể giúp ta dạy dỗ hắn."
Lục Trần dò hỏi: "Thủy tinh ký ức gì?"
"Đây."
Kim Anh Tuấn lấy ra một viên thủy tinh ký ức đưa cho Lục Trần nói: "Ngươi tự xem đi."
Lục Trần cầm lấy thủy tinh ký ức, dùng một tia thần niệm xâm nhập vào trong liền thấy một đoạn hình ảnh ký ức.
Kim Anh Tuấn cải trang thành mình đứng trong một khoảng trống rỗng giữa núi non, hùng hổ chửi rủa: "Kiếm Tam công tử, ngươi là cái đồ rác rưởi, dám cướp danh tiếng của ta, chờ ta từ Hoang vực về rồi giết chết ngươi."
Đoạn chiếu lại rất ngắn, chỉ vỏn vẹn vài giây nhưng cũng đủ gây nên thù hận.
Lục Trần nhìn hình ảnh bên trong, khoé miệng hơi co rút.
Hoá ra Kim Anh Tuấn này đang cố gây thù hận cho mình à, xem ra ở Hoang vực còn chưa bị thu thập đủ đây mà, lại bắt đầu tìm đường chết.
Lục Trần than thở trong lòng: "Sư huynh, muốn trách thì trách ngươi còn quá trẻ. Lần này chủ động đưa tới cửa, có trách cũng đừng trách sư đệ ta nhé."
Thật ra Lục Trần cũng phải bái phục khi có một vị sư huynh cực phẩm như vậy. Mặc dù trong năm năm ở Thanh vực, Kim Anh Tuấn đã đổ lỗi cho hắn không dưới mười lần, thường xuyên chẳng hiểu kiểu gì mà bị đuổi giết không lý do.
Lục Trần cũng cảm thấy Kim Anh Tuấn quá đáng thương, không 'bắt nạt hắn', nhưng ai mà ngờ được rằng cái con người này cứng đầu đến mức cứ phải xông tới chịu đòn.
Ví dụ như khi ở trong lòng đất Ma Long vực, hắn đã dịch dung thành bản thân mình đi đánh nhau với người của Hắc Long điện, thậm chí còn ghi nợ với người của Băng Tuyết cung điện, nhưng chẳng phải cuối cùng sự tình cũng bại lộ hết sao.
Có vẻ những gì xảy ra dưới lòng Ma Long vực chưa khiến hắn nhớ đời.
Vào bí cảnh Tứ Thánh sơn, biết mình dùng thân phận giả Kiếm Tam nổi danh lại dùng thủy tinh ký ức cải trang thành bản thân hắn, tức giận mắng mỏ Kiếm Tam khiến hai người kết thù?
Không thể không nói, cái người này thật đáng mỉa mai.
Đáng tiếc, phương pháp ghi lại bằng thủy tinh ký ức đã là trò trẻ trâu hắn không chơi từ lâu rồi, muốn dùng cái này để hại mình đúng là nằm mơ.
Nhưng bây giờ hắn đang dùng thân phận của Kiếm Tam công tử, phải thể hiện sự tức giận của bản thân.
Vì thế Lục Trần trầm mặt, một luồng khí tức nguy hiểm phát ra từ trên người hắn, hắn lạnh lùng nói: "Lục Trần thật sự nói như vậy à."
Sau khi Kim Anh Tuấn đưa thủy tinh ký ức cho 'Kiếm Tam công tử' vẫn luôn quan sát thần thái của hắn. Đến khi 'Kiếm Tam công tử' lộ ra vẻ rét lạnh trên mặt, Kim Anh Tuấn biết rằng mưu kế của mình đã thành công khiến cho 'Kiếm Tam công tử' nổi giận với sư đệ Lục Trần.
Tuy rằng trong lòng cười trộm nhưng cũng không thể tỏ ra quá kích động, Kim Anh Tuấn cố gắng hết sức khiến cho giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh nói: "Sư đệ của ta bảo ta giao cho ngươi."
Quý Nhiên và Tử Hằng bối rối vì không hiểu họ đang nói gì.
Vì thế Quý Nhiên cầm lấy thủy tinh ký ức bên cạnh, dùng thần niệm trực tiếp xâm nhập vào trong, đến khi nhìn thấy hình ảnh ghi lại bên trong, hắn lập tức không nói nên lời.
Tử Hằng theo sau nhìn thử một chút, cũng câm nín luôn.
Đây là vũ khí bí mật mà Kim Anh Tuấn nói dùng để đối phó với Lục Trần? Hoá là ra kéo hận cho Lục Trần, để Kiếm Tam công tử dạy cho Lục Trần một bài học.
Nào ngờ Kiếm Tam công tử lại chính là Lục Trần.
Mà Lục Trần hiển nhiên cũng đang nhập diễn, rõ ràng là tương kế tựu kế.
Trong một khoảnh khắc, hai người họ nhìn về phía Kim Anh Tuấn với ánh mắt ngập tràn sự đồng cảm.
Sao lại đen đủi như thế chứ, nhà giột còn gặp mưa to.
Tiếp theo Kim Anh Tuấn phải gặp xúi quẩy rồi.
Lục Trần bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, thản nhiên nói: "Xem ra Lục Trần kiêu ngạo đúng như lời đồn thật."
Kim Anh Tuấn lập tức nói: "Đâu chỉ là kiêu ngạo, là cuồng vọng thì có. Không tin ngươi hỏi hắn xem, hắn cũng là nạn nhân."
Kim Anh Tuấn chỉ tay vào Tử Hằng.
Tử Hằng tái mặt, liên quan quái gì đến hắn. Hắn vất vả lắm mới không còn ác cảm với Lục Trần, không muốn lại bị Lục Trần nhớ thương nên ấp úng nói: "Vẫn, vẫn ổn mà."
"Tử Hằng huynh, vẫn ổn cái gì chứ. Ngươi bị Lục Trần hại chưa đủ thảm hay sao? Lục Trần lại không ở đây, ngươi sợ cái gì?" Vẻ mặt của Kim Anh Tuấn rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của Tử Hằng.
Tử Hằng giật giật khoé miệng nói: "Ta không muốn nhắc tới Lục Trần."
Lục Trần bình tĩnh tiếp lời: "Ta với Lục Trần chưa từng kết thù kết oán, sao hắn lại làm như thế?"
Thấy Tử Hằng không có cốt khí như vậy, Kim Anh Tuấn cũng không hy vọng hắn sẽ hỗ trợ mình, lập tức nói: "Chắc là sư đệ biết Kiếm Tam công tử ngươi quá mạnh mẽ, có thể uy hiếp địa vị Kiếm tử của hắn nên mới làm như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận