Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 364: Phá đồ mà ra (2)

Đây là chiến mâu Lục Trần lấy được từ trong tay nam tử một nam một nữ đồng quy vu tận ở dưới lòng đất Ma Long vực.
Tuy không biết có cấp bậc gì, nhưng ít nhất cũng không thấp hơn cấp bậc của Thánh khí tuyệt đỉnh.
Lục Trần lấy ra nắm trong tay, suýt chút nữa nắm không vững.
Thanh chiến mâu màu đỏ này có ý thức, đang kháng cự, không ngừng run rẩy, muốn rời tay mà ra, phá không rời đi.
Trong nháy mắt chiến mâu màu đỏ bay ra, uy năng tràn ngập ra khiến những người bên trong cùng với Chu Vĩnh Thái bên ngoài và mấy Hoàng giả sợ ngây người.
Bọn họ bị luồng uy năng này dọa đến, không tự chủ được mà nhìn qua.
“Bắt lấy!”
Lục Trần ném chiến mâu màu đỏ cho Hạng Phong.
Hạng Phong trực tiếp bắt lấy, cầm trong tay, chiến mâu màu đỏ vào tay cũng cảm giác được kháng cự, nhưng chút lực lượng kháng cự này giống như một nữ nhân phản kháng lực lượng của nam nhân, hoàn toàn không phản kháng được, bị nắm trong tay một cách vững vàng.
Trên mặt Hạng Phong lộ ra vui mừng, hắn có thể cảm giác được chiến mâu này rất bất phàm, bên trong chiến mâu dường như ẩn chứa lực lượng hủy diệt vô cùng.
“Được…”
Hạng Phong cười ha ha, tay cầm chiến mâu màu đỏ, trực tiếp bay lên trời, nhắm ngay Hồng Hoàng Phần Thiên đồ trên bầu trời, phát ra một kích động trời.
Trên mũi trường mâu bắn ra một luồng hồng quang chói mắt, trực tiếp va chạm với Hồng Hoàng Phần Thiên đồ, chỉ thấy phụt một tiếng, hồng quang dễ dàng xuyên thấu qua Hồng Hoàng Phần Thiên đồ.
“Không ổn....”
Chu Vĩnh Thái bên ngoài cảm nhận được Hồng Hoàng Phần Thiên đồ bị tổn hại, uy lực cuồng ngã, trong phút chốc sắc mặt kịch liệt thay đổi.
Hồng Hoàng Phần Thiên đồ bị xuyên thủng một lỗ lớn, uy năng chợt giảm bớt, từ uy năng dễ dàng diệt Hoàng giả trước đó chợt giảm xuống ngay cả Vương giả cũng không tiêu diệt được.
“Ha ha ha, binh khí đỉnh lắm!”
Hạng Phong cười lớn một tiếng, vẫn chưa luyện hóa thanh binh khí này mà uy năng bộc phát ra đã khủng bố như vậy, nếu như luyện hóa thì đỉnh của chóp.
Trong lòng hắn có cân nhắc, lần nữa huy động chiến mâu màu đỏ, mạnh mẽ vung lên, chỉ nghe thấy xẹt một tiếng, Hồng Hoàng Phần Thiên đồ nứt tạo thành lỗ hổng lớn khoảng chừng mấy dặm.
Sau đó lỗ hổng lớn ra, Hồng Hoàng Phần Thiên đồ không còn phóng thích lực công kích, màn sáng phong tỏa bốn phía cũng tiêu tán.
“Thiên đồ của ta!”
Chu Vĩnh Thái bên ngoài giận dữ hét lên, trừng mắt nhìn chằm Thiên đồ bị hủy, trong lòng như nhỏ máu.
Chu Vĩnh Thái đưa tay, chỉ thấy Hồng Hoàng Phần Thiên đồ trên vòm trời nhanh chóng rụt lại, biến nhỏ như lòng bàn tay rồi bay vào ống tay áo của hắn.
Sau đó, hắn quay người muốn chạy thoát.
“Đuổi…”
Đám người bên trong được tự do, lập tức truy đuổi đám Nhân Hoàng Chu Vĩnh Thái.
Tay Hạng Phong nắm chiến mâu, thần uy lẫm liệt bước lớn, giơ cao chiến mâu, dùng sức ném ra ngoài, một Nhân Hoàng chậm nửa nhịp bị xuyên thủng thân thể, dính trên không trung.
“A…”
Nhân Hoàng đó hét thảm, nguyên thần bay ra, mang theo sắc mặt khiếp sợ.
Vẫn chưa kịp chạy thoát thì Nhân Hoàng đại thành Lý Hải Dương đã lướt qua trước mặt hắn, vô số lưỡi đao gió hội tụ, quấy nát nguyên thần của hắn, sau đó không chút trì hoãn đuổi theo những người khác.
“Xong rồi xong rồi!”
“Hoàng tộc Bắc Chu xong rồi, ngay cả Hồng Hoàng Phần Thiên đồ cũng bị hủy rồi!”
Người xem chiến xung quanh nhìn thấy cảnh này, thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Trận chiến này đã định sẽ dẫn đến sóng to gió lớn.
Bởi vì có thể một Hoàng triều sẽ bị mai táng, tan thành mây khói.
Một đám Hoàng giả đuổi giết, Lục Trần nhẹ nhàng đáp xuống, đi đến trước mặt Hoàng giả bị trọng thương, không chút keo kiệt lấy ra một đan trị thương bát phẩm, nhét vào miệng hắn.
Hoàng giả này là người trước đó không may bị một con Hồng Hoàng do quy tắc hỏa diễm ngưng tụ đánh trúng, lúc đó ngã trên mặt đất run rẩy, bây giờ vẫn chưa chết nên Lục Trần nhanh chóng cho hắn uống đan dược.
“Thánh đan!”
Triệu Dương Vũ cùng với bốn Vương giả tuyệt đỉnh đều ngây ra, rõ ràng rất chấn động.
Bởi vì đan dược mà Lục Trần tùy tiện móc ra là Thánh đan, bọn họ chưa từng thấy qua loại đan dược này, vậy mà lại được một thanh niên Siêu Phàm cảnh móc ra, có thể không chấn động sao.
Hoàng giả chấn thương cũng rất kinh ngạc, bởi vì thương thế trong cơ thể cũng chuyển biến nhanh chóng, từng tia quy tắc hỏa diễm còn sót lại bên trong máu thịt ngay cả vận công cũng không trừ khử được lại đang tinh lọc nhanh chóng.
Một phút sau, hắn đã có thể nói chuyện, ôm quyền với Lục Trần xa xa: “Đa tạ.”
Lục Trần nói: “Không cần khách khí, dù sao ngươi cũng bán mạng vì ta mà bị thương.”
Lục Trần dừng lại một lúc, thở dài: “Chỉ là đáng tiếc đã chết ba Vương giả.”
Vừa nãy lúc bị Thánh đồ phong ấn, có ba Vương giả không may bị phượng hoàng đỏ do quy tắc hỏa diễm ngưng tụ đánh trúng, ngay cả cơ hội trọng thương cũng không có, đã trực tiếp hóa thành một vũng máu và than tro.
Không lâu sau, Hạng Phong và Lý Hải Dương quay lại, nhìn lấy Lục Trần, nói: “Chu Vĩnh Thái chạy rồi, không chặn được.”
Hắn và Lý Hải Dương đều là Nhân Hoàng đại thành, chủ yếu là truy đuổi Hoàng chủ Chu Vĩnh Hằng, đáng tiếc, vì Nhân Hoàng đại thành Chu Vĩnh Thái có ý chạy thoát nên bọn họ cũng hết cách.
Nhân Hoàng đại thành một lòng muốn chạy trốn, ngàn mét trong nháy mắt, hơn nữa lơ lửng bất định rất khó bắt được, cùng lắm là duy trì tốc độ nhất định đuổi theo mà thôi.
Ngoại trừ Thánh cảnh có thể dễ dàng đánh giết, còn có người tu hành cao giai thân pháp sở trường tốc độ có thể đuổi kịp.
Lục Trần vốn không lộ ra chút biểu cảm tiếc nuối về việc Chu Vĩnh Thái chạy thoát, vì tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận