Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1283: Giết Phong Hàng (2)

Trong thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, trong lòng Phong Hàng lại giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Luồng kiếm quang thứ nhất bay tới, vốn tưởng rằng phải chết nhưng ngọc châu mà cha để lại đã cứu hắn một mạng.
Luồng kiếm quang thứ hai bay tới, cha xuất hiện lại cứu hắn một mạng.
Bây giờ, ngay cả thần niệm của cha cũng bị xóa bỏ, ai có thể đến cứu hắn nữa đây.
“Ngươi cảm thấy có người có thể cứu ngươi sao?” Giọng điệu Yến Tử Hiên châm chọc nói, ánh mắt nhìn Phong Hàng giống như nhìn tên hề nhảy nhót.
“Đừng giết ta, đừng giết ta!” Phong Hàng hoảng sợ kêu to, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Sư huynh, nhanh giải quyết đi, thật nhàm chán!” Lục Trần ngáp một cái, lười biếng nói.
Phụt!
Một luồng kiếm quang sáng ngời nở rộ xẹt qua cổ của Phong Hàng, đầu Phong Hàng mang vẻ sợ hãi phóng lên trời, sau đó lại rơi xuống đất, lăn vài vòng, vừa hay lăn đến dưới chân hộ vệ Thánh cảnh.
Hộ vệ Thánh cảnh nhìn thấy cái đầu dưới chân, trong lòng khẽ run, vội vàng lùi lại mấy bước.
“Tông Tuấn, đi đến nhà ngươi đi, thăm tỷ tỷ của ngươi.” Yến Tử Hiên xoa đầu của Tông Tuấn nói.
Tông Tuấn bất đắc dĩ, mặc dù mình thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng tốt xấu gì cũng gần trăm tuổi, lại không phải là đứa trẻ, có thể đừng xoa đầu hắn như lần đầu gặp mặt lúc mười mấy tuổi hay không.
Nhưng ai bảo Yến Tử Hiên mạnh mẽ, nên hắn cũng không nói gì.
“Tỷ tỷ ta bị thương rồi, cần thuốc!” Tông Tuấn bước qua chuẩn bị nhặt gói đồ trên mặt đất lên.
“Đừng nhặt đồ bỏ, trong bọn ta có Đan thánh cửu phẩm, không cần thiết!” Yến Tử Hiên kéo Tông Tuấn rời đi.
Trước khi đi, Lục Trần và Liễu Mục song song nhìn về phương hướng nào đó, bởi vì phương hướng đó một có người luôn nhìn chằm chằm.
Có lẽ đối phương là phó thành chủ trong miệng của hộ vệ, chỉ là không biết tại sao lại không ra tay.
Đối phương không ra tay, bọn họ cũng không thể chủ động tìm phiền phức, nên rời đi với bọn Tông Tuấn.
“Bốn người này là ai, quá hống hách rồi, ngay cả Phong Hàng nói giết là giết.”
“Nhưng đối với chúng ta, thiếu niên hư hỏng chết đi, cuộc sống sau này có thể trôi qua yên ổn hơn nhiều.”
“Nhất định Phong Bách thành chủ đã nhận được tin tức, có lẽ bây giờ đang trên đường trở về!”
“Cũng không biết bốn người này có chịu được lửa giận của Phong Bách thành chủ hay không?”
Sau khi Lục Trần bọn họ rời đi thì người xung quanh mới xúm lại xì xào bàn tán thi thể của Phong Hàng.
Mấy người vừa nãy cũng được xem là làm một chuyện tốt cho thành Hà Khê.
“Toang rồi, toang rồi, Phong Hàng chết rồi!” Hộ vệ Thánh cảnh của Phong Hàng đặt mông ngồi trên mặt đất, lộ ra vẻ sợ hãi.
Hắn là hộ vệ của Phong Hàng nhưng không bảo vệ tốt an toàn của Phong Hàng, với tính cách tàn nhẫn của Phong Bách thành chủ, trở về nhất định sẽ giết bọn họ.
“Lão đại, chúng ta phải làm sao đây?” Bên cạnh có người hỏi.
Hộ vệ Thánh cảnh nhìn thoáng qua trong góc tối, hắn đã sớm phát hiện tồn tại của phó thành chủ, nhưng phó thành chủ lại không ra mặt, có lẽ vì phó thành chủ bị Phong Bách thành chủ đoạt vị trí thành chủ nên trong lòng sinh ra khó chịu.
“Phong Bách thành chủ trở về chúng ta chắc chắn sẽ chết, dù sao Phong Hàng cũng đã chết rồi.” Hộ vệ Thánh cảnh lẩm bẩm nói, vẻ mặt hoảng hốt, sau khi tỉnh táo lại thì quyết định: “Đi, nhân lúc thành chủ vẫn chưa trở về hãy rời khỏi thành Hà Khê, cách càng xa càng tốt.”
Nói xong, hộ vệ Thánh cảnh lập tức dẫn theo nhóm tiểu đệ nhanh chóng rời đi.
Sau khi hộ vệ rời đi, một nam tử trung niên bước ra trong góc tối nhìn thi thể Phong Hàng không nói gì.
“Đại nhân, tại sao ngươi không ra tay?” Thuộc hạ bên cạnh hỏi cẩn thận.
“Ra tay?”
Trong ánh mắt nam tử trung niên hiện lên một tia cổ quái: “Tại sao ta phải ra tay, Phong Bách đoạt vị trí thành chủ của ta, hơn nữa còn vì vận may tốt mà cứu đại nhân vật trọng thương sắp chết một lần cho nên quốc chủ không nói gì, nhưng ngươi thật sự cho rằng trong lòng ta không có chút oán hận nào cả sao.”
“Huống hồ ta ra tay cũng là chết, trong ba người vừa rồi có một nhân vật Chí Tôn, ta nhìn hắn một cái đã cảm giác được khí tức tử vong.”
“Còn thanh niên tóc bạc đó cùng cảnh giới với ta, ta cảm ứng một lượt thì khí tức mạnh hơn ra rất nhiều, ta ra tay cũng chỉ có thể bị giết ngay tức khắc.”
“Không thể nào, phó thành chủ ngươi quá khiêm tốn rồi!” Thuộc hạ ngơ ngác nói.
“Quá khiêm tốn?”
Phó thành chủ cười cười, nói: “Ngươi đừng quên, mặc dù không truyền đến tin tức nào của Tông Hiền, mọi người cảm thấy hắn chỉ là đệ tử Kiếm Đế cung bình thường nhưng hắn lại là đệ tử của môn phái siêu cấp.”
“Nếu như ta đoán không lầm thì ba người vừa rồi chính là đồng môn của Tông Hiền, lần này Phong Hàng hoàn toàn là đá vào tấm sắt, với nội tâm kiêu ngạo của Phong Bách nhất định sẽ liều lĩnh báo thù, xem ra vị trí thành chủ xa cách đã lâu của ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Đi thôi, trở về đợi xem Phong Bách xử lý thế nào.” Phó thành chủ nói xong, lập tức dẫn theo thuộc hạ rời đi.
Cùng lúc này, trong một quán trà ở một nơi cực kỳ xa xôi, một nam tử trung niên đứng lên, quanh thân bao trùm luồng khí tức mạnh mẽ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đau lòng hét lớn một tiếng: “Hàng nhi của ta!”
Vừa rồi thần niệm hắn để lại trong cơ thể Phong Hàng được kích hoạt, sau đó lập tức bị xóa bỏ.
Điều này khiến cho Phong Bách thành chủ ý thức được Hàng nhi của mình đã lành ít dữ nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận