Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 128: Tình hình vương quốc

Sự tức giận trong mắt Phong Nhàn lóe lên một cái rồi biến mất, hắn nói: "Hẳn là sẽ thất hứa."
Nếu nói không hận người thần bí đó thì chính là giả dối, Phong Nhàn hận đến nghiến răng, nhưng hiện tại người thần bí nắm thóp hắn, hắn có thể phản kháng không? Có lựa chọn nào khác không? Tất nhiên là không.
"Cứ như vậy đi, không sao đâu." Khuôn mặt của Phong Nhàn như già đi mấy chục tuổi, cả người mỏi mệt, khoát tay áo, xé rách hư không rời đi.
"Sư huynh, ngươi nhìn ngươi xem, đường đường là một vị Thánh Nhân mà lại bị ngươi làm cho tức giận rồi kìa." Sau khi Phong Nhàn rời đi, Liễu Khuynh Thành trừng mắt nhìn hắn.
Liễu Khuynh Thành cuối cùng cũng hiểu tại sao sư huynh có thể tung hoành Thanh Vực. Mới đến thánh địa Dao Trì mấy ngày, hắn liền chơi đến gà bay chó chạy, lấy Thánh Nhân ra để đùa nghịch xoay xoay, suýt thì bức điên cả Nhàn Thánh. Không chỉ khiến Nhàn Thánh ngoan ngoãn giao ra mười con Long Lân Ngư, mà còn chủ động giao đến tận tay sư huynh.
Càng cẩu huyết là, Nhàn Thánh còn phải cảm tạ sư huynh.
Nàng chưa từng thấy sư huynh nào có thể gây sức ép như vậy.
Nếu sau này chân tướng được phơi bày, không biết Nhàn Thánh có bị tức chết không nữa.
Lục Trần cũng không để ý đến lời nói của Liễu Khuynh Thành, dù sao Liễu Khuynh Thành cũng đã nếm qua Long Lân Ngư, lại còn hỏi về động phủ của Chu Dương, không khó để đoán ra tất cả những thứ này đều là hắn làm, có điều, Lục Trần sẽ không thừa nhận.
"Sư muội à."
Lục Trần ngữ trọng tâm trường nói: "Ngươi hiểu lầm sư huynh rồi, sư huynh thật sự không phải kẻ đầu têu."
Liễu Khuynh Thành trợn mắt nhìn sư huynh của mình, ánh mắt dường như đang nói, tin ngươi mới là lạ.
"Sư muội, sư huynh ta đi đây, có duyên gặp lại." Lục Trần đứng lên, nhìn về phía Liễu Khuynh Thành, sau khi nói xong liền bay mất.
Lục Trần đi tới thánh thành, mượn nhờ truyền tống trận ở nơi này, truyền tống đến Hoàng triều Khổng Tước.
Trước khi đi, hắn ném Chu Dương ra khỏi chiếc nhẫn.
Vài ngày sau, Lục Trần đến Hoàng triều Khổng Tước, sau đó đi đi lại lại mấy lần, trở lại một toà có truyền tống trận gần Lục quốc nhất, nơi này cách Vương thành Lục quốc ước chừng bốn, năm ngàn dặm, trong thời gian hai ba ngày là có thể trở lại Vương thành.
...
Vương thành Lục quốc, không ổn định.
Từ lần Lục Chính Hằng giết chết hai tôn Nhân Vương đã qua mấy tháng, sự việc này đã gây náo động rất lớn trong Hoàng triều Đại Tề, dù sao lấy một địch hai Vương giả rất ít, hơn nữa Lục Chính Hằng chỉ mới là Vương giả trung kỳ mà đã giết hai tôn Nhân Vương - quân vương của Sa quốc - có tu vi Vương giả hậu kỳ.
Điều này cho thấy Lục Chính Hằng có thể đánh một trận với Vương giả đỉnh phong.
Chỉ là, mặc dù Lục Chính Hằng giết chết hai tôn Vương giả, nhưng phiền toái mới lại tới, lần này phỏng chừng không cần Tề Hoàng xuất thủ, Lục Chính Hằng chắc chắn vẫn sẽ phải chết.
Bởi vì con trai của Lục Chính Hằng đã giết hai đồ đệ của Kiếm Vương Kiếm Thu Dịch, huynh đệ Tương thị.
Kiếm Vương Kiếm Thu Dịch ẩn cư nhiều năm, vất vả lắm mới nuôi dưỡng nên hai đệ tử, mười năm rèn dũa cuối cùng cũng xuất thế, kết quả vừa mới xuất thế đã ngã xuống, thua ở Lục quốc, Kiếm Thu Dịch chắc chắn không chịu để yên mà sẽ báo thù cho đồ đệ mình.
Thiên Toàn sơn.
Trong Hoàng triều Đại Tề có một ngọn núi rất bình thường, nhưng vì Kiếm Vương sống ẩn dật ở đây nên Thiên Toàn sơn nổi tiếng khắp nơi.
Quả thật ứng nghiệm với một câu ngạn ngữ, sơn bất tại cao, hữu tiên tắc linh.
Tuy Kiếm Thu Dịch không phải là tiên, nhưng hắn là Vương đệ nhất Đại Tề, người đứng đầu chỉ dưới Nhân Hoàng, không biết có bao nhiêu người muốn bái làm đồ đệ của Kiếm Thu Dịch.
Vì vậy, sau khi huynh đệ Tương thị chết liền có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Thiên Toàn sơn, bao gồm cả người của Hoàng triều Đại Tề, bọn họ muốn nhìn xem Kiếm Thu Dịch có xuất sơn hay không.
Nghe nói vào một ngày nọ, từ trong Thiên Toàn sơn bộc phát ra một luồng kiếm ý vô song. Luồng kiếm ý này rất khủng bố, ngưng kết thành một kiếm khí dài đến trăm trượng ở trên không trung, kiếm uy cuồn cuộn, giống như muốn đâm thủng bầu trời, người xung quanh bên dưới theo dõi kiếm ý vô song này mà lạnh run.
Bọn họ hiểu rõ, Vương đệ nhất Đại Tề ẩn cư nhiều năm, vì cái chết của đệ tử mà nổi giận.
Một chuôi kiếm từ Thiên Toàn sơn bay ra, trên thân kiếm có một lão giả, tốc độ rất nhanh, giống như một một tia chớp, biến mất về phía chân trời mênh mông.
Vương đệ nhất Đại Tề xuất quan, đi đến Vương thành, tất phải đòi lại công đạo cho hai đệ tử của mình.
Kiếm Thu Dịch xuất quan, mọi người đều cảm thấy, cha con Lục thị xong đời rồi.
Vì thế, có rất nhiều người tiến về Vương thành để xem Kiếm Thu Dịch dấy lên vương chiến. Điều khiến họ khó hiểu là, Kiếm Thu Dịch vào hoàng cung nhưng lại chậm chạp mãi không đi ra, cũng không nghe thấy trận chiến kinh thiên động địa, làm cho bọn họ nghi ngờ không thôi.
Sự chờ đợi này kéo dài suốt mấy tháng trời khiến những kẻ bên ngoài chờ đến hoa đều phải rụng.
Bọn họ nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao một chút động tĩnh trong hoàng cung cũng không có.

Hoàng cung Lục quốc.
Ở một chỗ trong chính điện, có hai người đang ngồi xếp bằng.
Một trong số đó là Lục Chính Hằng, ngồi đối diện hắn là một lão giả mặc áo choàng dài. Lão giả già nhưng vẫn tráng kiện, phần lưng hơi gù, thoạt nhìn như là một lão nhân ở tuổi xế chiều, nhưng trên người dường như có khí tức sắc bén, làm cho người khác không dám khinh thường.
Lão giả này chính là Kiếm Thu Dịch, trên người tỏa ra kiếm ý rất nồng nặc.
Giữa hai người, có một bàn cờ.
Xung quanh là hai thị nữ, họ phụ trách bưng trà và rót nước.
Lục Chính Hằng là cờ trắng, lão giả là cờ đen.
Quân cờ đen của lão giả hạ xuống, một nước cờ phân định thắng thua.
Lại một ván nữa kết thúc, kết thúc với sự thất bại của Lục Chính Hằng.
Lục Chính Hằng thua, bị quân cờ đen buộc lui không thể lui, hắn chắp tay mỉm cười nói: "Kiếm Vương tiền bối nước cờ cao thâm, tại hạ có chơi có chịu, nhưng tiền bối, hai ta đã chơi cờ hơn ba tháng trời, cái này phải chơi tới bao lâu đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận