Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 612: Giết hai Vương liên tiếp (2)

Lục Trần cầm Ngân Nguyệt bay lên không trung. Hắn vung Ngân Nguyệt, kiếm khí vô song sắc bén trong tay rơi xuống đỉnh đầu Hùng Thác Hải.
Vì mất gần hết hồn lực nên Hùng Thác Hải trở nên đờ đẫn, khi cảm thấy nguy hiểm bèn dùng tay chặn lại như phản xạ có điều kiện, đồng thời dùng linh lực bao phủ toàn thân.
"Xì."
Lưỡi kiếm của Lục Trần rơi xuống, nó phát ra luồng sáng chói loà đánh tan linh lực quanh thân Hùng Thác Hải. Đường kiếm đã chặt mất một bàn tay, nhân tiện còn đâm vào ấn đường hắn.
"A."
Hùng Thác Hải bị thương nặng khiến toàn thân tỉnh táo trở lại, chỉ thấy đã bị mất đi một bàn tay, thậm chí giữa hai mày còn có một vết thương sâu hoắm. Máu tươi chảy ra ồ ạt nhuộm cả người hắn đầy máu, trông vô cùng khủng bố.
Sau khi Hùng Thác Hải tỉnh lại, hắn cảm thấy vô cùng buồn bực và cáu kỉnh trong lòng, sao hắn lại có thể mắc phải hai sai lầm chí mạng.
Lần thứ nhất là dùng thần niệm tấn công đối phương khiến hắn hao tổn hơn nửa thần lực, lần thứ hai chính là tự tin với khí lực tràn trề của mình, cũng có thể nói là coi thường công kích của đối phương.
Hắn cảm thấy sức mạnh của người kia không đủ để phá vỡ phòng thủ của mình, thậm chí còn có thể bị văng ra rồi chịu phản phệ.
"Đi theo đứa con trai của ngươi đi." Lục Trần hờ hững nói, sau đó rút kiếm vọt tới.
Một cái đầu đầy máu bay vút lên cao.
Với cái chết của Hùng Thác Hải, tất cả những người có mặt ở đây đều nín thở, mở to hai mắt nhìn thanh niên khoanh tay đứng giữa không trung.
Ánh mắt đối phương vô cùng lạnh lùng, sắc bén như ưng, mang theo vẻ kinh thường tất cả cùng với thần thái duy ngã độc tôn.
"Thiếu niên Vương giả."
Trong đầu họ đều vô thức hiện lên một từ như vậy.
Thanh niên này có tuổi tác không lớn lắm, ước chừng khoảng hai mươi ba mươi tuổi, với thời gian tu luyện dài đằng đẵng của võ giả thì chỉ có thể được coi là thiếu niên.
Trong vòng chưa đầy một khắc, người nọ đã mạnh tay giết liên tiếp hai Vương, chiến tích đáng nể này thể nào cũng được lan truyền, gây ra một làn sóng chấn động.
Hắn chưa thăng lên Vương cảnh, cũng không dựa vào pháp bảo cường đại mà lại có thể giết chết Vương giả. Nếu đây còn chưa được tính là Vương giả thiếu niên thì ai có thể xứng với danh hiệu vinh quang này nữa.
Hiện trường im lặng, không một ai lên tiếng, tất cả đều đang đắm chìm trong khiếp sợ.
Mãi cho đến khi Lục Trần trở lại khách điếm, mọi người mới định thần lại. Nhưng họ cứ nhìn Lục Trần hết lần này đến lần khác với ánh mắt ngạc nhiên cùng kính sợ không thể giải thích được.
Lâu lắm rồi chưa xuất hiện một yêu nghiệt Nguyên Thần cảnh giết Vương ở Thanh vực, ít nhất trong mấy ngàn năm qua đều không có người nào đáng ngưỡng mộ như thế.
Thanh niên trước mắt tuyệt đối là đến từ thế lực cấp Bá Chủ.
Gần như chẳng cần nghĩ, chỉ có thế lực cấp Bá Chủ mới có thể bồi dưỡng ra nhân vật yêu nghiệt như vậy.
"Sao thế? Trên mặt ta có hoa à?" Lục Trần ngồi lại chỗ cũ, thấy đứng đầu là Hàn Tĩnh cùng đám đệ tử Bách Hoa tông đều há hốc mồm, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn. Lục Trần thấy vậy bèn trêu họ một câu.
"Không, không..."
Họ định thần lại và bối rối lắc đầu.
Hàn Tĩnh cùng những đệ tử Bách Hoa tông vẫn còn như đang ở trong mộng.
Nếu thanh niên này nói rằng hắn, hắn có thể giết Vương, họ nhất định sẽ cho rằng đó là một trò đùa rồi cười nhạo cho qua mà không thèm để ý.
Hơn nữa, tuy rằng người này đã cứu họ hai lần nhưng cũng không quá kinh ngạc. Lần trước đám Hùng Khôn bị giết ở phế tích cũng mới chỉ là Siêu Phàm cảnh, thậm chí còn chưa đến Nguyên Thần cảnh.
Còn những đệ tử Quỷ Lang tông áp giả bọn họ, tuy bọn chúng là Nguyên Thần cảnh nhưng thanh niên này có tu vi Nguyên Thần cảnh viên mãn.
Nói chung, khi cùng một cảnh giới, thiêu kiêu xuất sắc sẽ bất khả chiến bại, thắng dễ như không.
Huống chi giết một đám người chưa phải Nguyên Thần cảnh viên mãn không đơn giản như giết một con gà.
Nhưng lần này thì khác, hắn đã giết chết hai vị Vương giả.
Hắn đã dùng tu vi Nguyên Thần cảnh đồ sát hai vị Vương.
Nếu chiến tích này lan truyền ra sẽ gây chấn động Thanh vực, ít nhất là từ trước tới giờ chưa từng nghe nói có Thánh Tử nào có thể giết được Vương.
Nguyên Thần cảnh không bao giờ giết được Vương, chỉ sau khi lên tới Vương cảnh mới có thể dễ dàng giết được Vương.
"Từ lâu đã nghe nói Phong Lôi các là nơi hội tụ các thiên tài, vào được đó khó như lên trời. Trận chiến vừa rồi đã khiến lão phu được mở mang tầm mắt rồi." Lão giả Nhân Hoàng bên cạnh cười nói.
Từ Lôi Minh Thiên Quân cùng Thiểm Điện quyền mà đối phương thi triển trước đó, hắn đã xác định được đối thủ đến từ Phong Lôi các.
Nhưng là người phương nào, lão giả cũng không biết.
Chắc là đệ tử quan môn do đại nhân vật bồi dưỡng, bế quan hơn mười năm bỗng nhiên trở nên nổi tiếng.
Lục Trần liếc lão giả, không tỏ vẻ gì, vẻ mặt hắn vô cùng bình thản như nhìn một kẻ bình thường.
Tuy rằng lão giả là một Hoàng giả nhưng xem chừng hắn có địa vị bất phàm ở nơi đầu não, có lẽ là Thái thượng trưởng lão hoặc là người cầm quyền.
Như vậy thì đã sao? Trong mắt hắn, Hoàng giả chỉ mạnh hơn hắn một chút, hắn gặp Thánh cảnh còn nhiều hơn cả Hoàng giả.
Một Hoàng giả không đủ để hắn phải đặc biệt coi trọng.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Trần, trên mặt lão giả cũng không hề khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận