Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 603: Xem ai mặt dày hơn ai (2)

Hùng Khôn quả thực không thể tin được lời mình vừa nghe.
Vào lúc hắn đang ngây người, nam tử toàn thân đều là bùn đất này nói: “Ngươi không biết rõ toàn bộ Thanh vực này đều là hậu viện nhà ta sao? Ta là chủ nhân Thanh vực, người hầu này phạm tội, ngươi nên tự sát tạ tội đi.”
Hùng Khôn nghe thấy lời Lục Trần nói thì trợn mắt há hốc mồm.
Hắn vừa mới tìm được một cái cớ cực kỳ gượng ép, đã cảm thấy mình đủ vô liêm sỉ, không ngờ bây giờ lại gặp được đối thủ.
Vậy mà người này lại nói toàn bộ Thanh vực là hậu viện nhà hắn, quả thật là tên thần kinh.
“Ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi.” Khuôn mặt Hùng Khôn dữ tợn nói.
Sau khi nói xong, bàn tay hắn quấn lấy một luồng khí lưu khủng bố, mang theo khí tức lạnh lẽo, dứt khoát chụp về phía ngực của Lục Trần.
Nhưng ngay khi bàn tay Hùng Khôn sắp chạm vào ngực Lục Trần thì một đường kiếm quang lóe lên rồi biến mất, vô cùng chói mắt, người xung quanh lập tức dùng tay che mắt đi.
“A…”
Đúng lúc này, mọi người đều nghe được tiếng kêu thảm thiết, quay đầu lại chỉ thấy Hùng Khôn nhanh chóng lùi lại, vào lúc đang lùi ra, máu tươi rơi đầy đất.
Một cánh tay máu me rơi xuống mặt đất, ở giữa đang chảy ra máu tươi.
Sắc mặt Hùng Khôn đau đớn nhăn nhó, hoảng sợ tột cùng nhìn Lục Trần.
Hắn không thể tin nổi, tốc độ đối phương ra tay nhanh đến mức nào, trong chớp mắt mình đã mất đi một cánh tay.
Lòng người xung quanh sợ hãi, Hùng Khôn dù gì cũng là tu vi Siêu Phàm cảnh viên mãn, vậy mà còn chưa chạm vào được y phục của đối phương đã bị chém rụng một cánh tay.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mọi người nhìn thấy một thanh trường kiếm màu bạc tỏa ra ánh sáng trắng bạc lấp lánh, kiếm khí lao ra không có âm thanh.
Mặt trên của trường kiếm tỏa ra kiếm khí vô cùng lợi hại, toát ra khí tức khiến bọn họ cảm nhận được sự uy hiếp đáng sợ.
“Một con kiến hôi như ngươi, ai cho ngươi có dũng khí ra tay với ta.” Giọng điệu của Lục Trần thản nhiên nói.
Khuôn mặt Hùng Khôn vặn vẹo, sắc mặt trắng bệch, dữ tợn quát lên: “Giết hắn cho ta!”
Một đám đệ tử Quỷ Lang tông ngại uy thế của Hùng Khôn, không dám do dự, đáng tiếc là lại nhận kết cục đáng thương, chỉ thấy trường kiếm bao quanh người đầy bùn kia, phát ra tiếng leng keng, sau đó hóa thành một chùm sáng trắng bạc, xuyên qua đám người.
Thời gian ngắn ngủi chưa đến một nhịp thở.
Bảy đệ tử còn lại của Quỷ Lang tông chậm rãi ngã xuống đất.
Cảnh tượng này tạo thành hình ảnh chấn động thị giác, nhất là đối với Bách Hoa tông và Hùng Khôn còn sống.
Đệ tử Bách Hoa tông trợn mắt há hốc mồm, vô cùng chấn động.
Thực lực của người đầy bùn này thật mạnh, chỉ dựa vào một thanh kiếm đã giết chết bảy đệ tử Quỷ Lang tông trong chớp mắt.
Nhưng đối phương có thể lấy ngự kiếm Nguyên Thần cảnh thì hiển nhiên cũng là cường giả Nguyên Thần cảnh.
Hùng Khôn cũng đứng trợn tròn mắt tại chỗ, sau khi lấy lại tinh thần thì đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cuối cùng hắn cũng ý thức được là đã đắc tội với cường giả Nguyên Thần cảnh.
“Ngươi, ngươi đừng giết ta, ta là…”
Phập!
Hùng Khôn còn chưa nói dứt lời thì một luồng hào quang màu bạc đã xuyên thủng mi tâm hắn.
Lập tức, đồng tử mở to mờ mịt, ngửa đầu ngã xuống mặt đất.
Hừ!
Một giọng nói thanh thúy sắc bén vang lên.
Ngân nguyệt phá nát trời cao, dừng lại bên cạnh Lục Trần, kiếm uy bộc lộ ra ngoài vô cùng dày đặc, ít nhất cũng đã khiến cho Hàn Tĩnh và đệ tử Bách Hoa tông mặt mũi tái nhợt, giống như không thể hô hấp được.
Rất rõ ràng, tượng đất trước mặt này chính là một cường giả kiếm đạo.
Bởi vì chỉ có cường giả chuyên tu kiếm đạo mới có thể nuôi dưỡng ra được kiếm uy sắc bén đến như vậy.
Toàn thân Lục Trần bẩn thỉu, hắn cảm thấy cả người không mấy thoải mái, thẩn niệm quét qua, phát hiện cách hai mươi vạn dặm bên ngoài có một cái hồ, hắn bay lên không trung, ngay cả một câu chào hỏi đệ tử Bách Hoa tông cũng không có đã bay đi mất.
“Loại người gì thế này, đến một câu cảm ơn cũng không có.”
“Hàn Tĩnh sư tỷ bỏ ra Độ Sinh đan trân quý như vậy để cứu một mạng của hắn, chẳng lẽ đến câu cảm ơn cũng không đáng nhận được sao.”
Đợi sau khi Lục Trần rời khỏi, một đám nữ đệ tử của Bách Hoa tông bất mãn rối rít oán trách.
“Đừng nói như vậy, các ngươi cũng đã thấy rồi, đối phương có thể lấy ra đan dược Thánh phẩm, nói không chừng đối với hắn mà nói thật ra Độ Sinh đan không có chút tác dụng nào.” Hàn Tĩnh cười khổ, chợt nói: “Ngược lại chúng ta hẳn là phải cảm ơn hắn, nếu như không có hắn, có lẽ chúng ta đã bị đám người Hùng Khôn bắt đi rồi.”
Nghe Đại sư tỷ nói chúng đệ tử có hơi trầm ngâm, hình như cũng có lý.
Chẳng qua vẫn có nữ đệ tử nhỏ giọng lầm bầm: “Có thể là tên đó nhặt được vận may, tìm được đan dược Thánh phẩm trong phế tích.”
Các nàng không tin một người Nguyên Thần cảnh có thể lấy ra đan dược Thánh phẩm, bởi vì đan dược Thánh phẩm rất quý giá, nếu nói Nguyên Thần cảnh có thể lấy đan dược Thánh phẩm ra, sợ là chỉ có những vị cấp Thánh Tử địa vị hiển hách kia mới có thể lấy ra thôi.
Hàn Tĩnh mím môi, nói sang chuyện khác: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau rời khỏi nơi này, tránh bị đám người Quỷ Lang tông phát hiện.”
Hùng Tôn có chút thân phận trong Quỷ Lang tông, cha hắn là một Vương giả, có lẽ đã lấy cho hắn một khối hồn bài, Hùng Khôn chết ở đây nhất định có người sẽ tìm đến, nếu như phát hiện các nàng ở đây chắc chắn sẽ đem cái chết của Hùng Khôn đổ lên người các nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận