Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 655: Lục Trần giảng đạo lý(2)

“Hứ, tính cách của lão tử ta như thế đó, ngươi tính làm sao?” Khi vị đệ tử có tính tình nóng nảy này nghe thấy lời của Lục Trần liền đi về phía Lục Trần, còn khởi động hơi thở để áp chế Lục Trần.
“Haizz, nói lý đàng hoàng với các ngươi mà tại sao các ngươi lại không nghe cơ chứ.” Lục Trần bày ra một bộ dạng vô cùng khó xử.
Bỗng nhiên, ngón trỏ và ngón giữa nhanh chóng khép lại, ngưng tụ nên một luồng kiếm khí vô cùng sắc bén, sau đó dùng tốc độ cao bay thẳng đến bụng dưới của tên đệ tử có tính từ nóng nảy đó.
Phù.
Toàn bộ cơ thể của vị đệ tử tính tình nóng nảy này đột nhiên chấn động, sau đó là một trận đau đến mức không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, cơn đau ở bụng dưới đột nhiên lan ra toàn thân, linh khí ở bụng dưới cũng đồng thời rò rỉ ra ngoài một cách điên cuồng.
“Sư đệ, ngươi sao vậy?”
Những đệ tử Hoàng Cực tông ở bên cạnh cảm thấy đệ tử tính tình nóng nảy bất thường liền hỏi.
“Hắn, hắn đã phế đan điền của ta!” Đệ tử tính tình nóng nảy dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Lục Trần.
“Cái gì?!”
Đệ tử Hoàng Cực tông và những người xung quanh nghe xong liền vô cùng kinh ngạc, tất cả đều lần lượt dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Lục Trần.
Không ai có thể ngờ rằng một thanh niên nhìn ngốc nghếch đang giảng đạo lý với Hoàng Cực tông lại hạ sát thủ trong nháy mắt, phế bỏ đan điền của một đệ tử Hoàng Cực tông.
Hành động này còn đáng sợ hơn là giết hắn.
Bởi vì khôi phục đan điền cần có đan dược Thánh phẩm, hiển nhiên cho dù Hoàng Cực tông có nội tình vững chắc, bọn họ cũng sẽ không lãng phí đan dược Thánh phẩm cho một đệ tử được.
Ánh mắt đệ tử nóng tính của Hoàng Cực tông toát lên vẻ oán hận khó mà quên được.
Ta đã bị phế rồi, thế mà ta lại bị phế rồi.
Những lời này cứ văng vẳng trong đầu hắn!
"Ngươi dám phế sư đệ." Trong đám người, một gã Thánh Tử Hoàng Cực tông lạnh lẽo nhìn Lục Trần như muốn xé xác Lục Trần ra thành tám mảnh.
Những đệ tử xung quanh cũng tràn ngập lãnh ý cùng vẻ âm trầm tối tăm nhìn chằm chằm Lục Trần.
Lục Trần chớp chớp mắt với vẻ vô tội nói: "Vừa rồi ta đã nhắc nhở hắn là sẽ có tai hoạ đổ máu, nhưng hắn không tin. Vậy ta làm gì còn cách nào khác."
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lục Trần, các đệ tử của Hoàng Cực tông sắp tức muốn chết.
"Đồ khốn, đền mạng cho sư đệ ta."
Ngay lập tức, có hai người rút trường kiếm, kiếm ra như rồng hoá thành hai luồng sáng trắng tấn công vào ấn đường và cổ Lục Trần.
Lục Trần giơ tay lên lần lượt bắt lấy mũi kiếm của hai thanh trường kiếm này, sau đó khẽ dùng sức liền nghe thấy tiếng răng rắc thanh thuý vang lên, hai thanh trường kiếm ngay lập tức gãy thành mấy khúc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người xung quanh hít một hơi thật sâu.
Người này mạnh đến mức không chỉ dùng tay không nắm lấy hai thanh trường kiếm mà còn dùng sức bẻ gãy chúng.
Sau khi Lục Trần bóp nát trường kiếm, đứng cách một khoảng tung hai chưởng, nhanh chóng đánh vào ngực hai người kia.
Răng rắc, răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên kèm theo tiếng phù phù, hai người cách xa hơn ba thước tưởng chừng như bị một tảng đá nặng hàng vạn cân đập vào ngực khiến họ bay ra ngoài, rơi vào chỗ đám đệ tử Hoàng Cực tông, được bọn họ đỡ lấy.
"Người này mạnh thật!"
Những người xung quanh thấy một màn như vậy, ánh mắt họ đều loé lên.
Đệ tử Hoàng Cực tông đến Vạn Trọng phong khảo hạch không phải là hạng tầm thường, ít nhất là cùng cảnh giới đã rất mạnh rồi, thậm chí còn vượt xa cả những người cùng cảnh giới.
Giờ phút này lại bị một thanh niên lạ mặt dễ dàng đánh bay, nên người này tệ nhất cũng phải đạt tới cấp Thánh Tử.
"U Vũ sư huynh, xin ngươi hãy ra tay, tự mình trấn áp tên điên này." Vài đệ tử Hoàng Cực tông dùng ánh mắt tha thiết nhìn một thanh niên giống như quân tử.
Người này tên U Vũ, nhân vật nổi danh trong Hoàng Cực tông, cấp Thánh Tử.
"U Vũ, chính là thiên tài tuyệt đỉnh của Hoàng Cực tông."
"Không biết U Vũ ra tay có trấn áp được người này không?"
Hầu hết những người xung quanh đều đã nghe qua danh tiếng của U Vũ nên ngay sau đó, tất cả bọn họ đều nhìn hắn.
Trong số các đệ tử Hoàng Cực tông, U Vũ có khí chất xuất chúng, cho dù đứng trong đám đông cũng khó che giấu được khí chất của bản thân, giống như hạc giữa bầy gà vậy.
U Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Trần nói: "Bây giờ quỳ xuống, tự phế bỏ tu vi, ta sẽ tha ngươi một mạng."
Trong giọng nói của U Vũ mang theo sự tự phụ nồng đậm cùng với cảm giác vượt trội bẩm sinh.
Là một trong những cấp Thánh tử cường đại nhất của Hoàng Cực tông, khắp Huyền vực hiếm có thanh niên nào có thể đánh bại được hắn. Trừ những yêu nghiệt của các thế lực hàng đầu ra, hắn gần như bất khả chiến bại.
Cho dù có đạt tới cấp Thánh tử thì một tên tán tu không có môn phái lại chẳng có tuỳ tùng nào bên cạnh cũng không thể là đối thủ của hắn.
Lục Trần dõi theo hắn, nhíu mày nói: "Ta có cảm giác ngươi cũng có tai hoạ đổ máu."
Xì!
Xung quanh có những người không kìm được mà cười ra tiếng.
Tuy nhiên càng có những người mong chờ không biết U Vũ có bao nhiêu phần thắng khi đối đầu với thanh niên này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thanh niên này nhất định thuộc cấp Thánh tử.
U Vũ nghe Lục Trần nói xong, khí tức càng trở nên lạnh lẽo, những người xung quanh đều cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận