Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1013: Lần thứ tư gặp mặt

Động tác liên tiếp của Thiên phủ khiến cho người của Trung Châu vực hiểu được, xem ra Thiên phủ muốn động thật sự rồi.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Thiên phủ là thế lực siêu cấp lại bị cướp đồ, giống như có người hung hăng tát một cái ở trên mặt của Thiên phủ, Thiên phủ có thể không tích cực sao.
Chuyện của Thiên phủ ồn ào huyên náo ở Trung Châu vực khiến cả thế giới chú ý.
Mà Lục Trần là một trong những đầu sỏ gây nên lại ở bên trong Chí Tôn Luyện Khí các tu luyện ung dung tự tại, Tinh Thần thạch tuy đã đến tay nhưng khoảng cách tìm vật liệu chữa cho Lục Thần kiếm vẫn còn kém rất xa.
Hôm nay, sau khi Lục Trần tu luyện xong thì cầm lấy thủy tinh truyền tin của Cảnh Tử Mặc ra.
Sau khi rót một luồng lực lượng vào thủy tinh truyền tin thì phát ra hào quang màu trắng sữa, một bóng dáng ngưng tụ ở trước mặt hắn, Cảnh Tử Mặc nhìn về phía Lục Trần, nghi ngờ nói: “Lục huynh, tìm ta có việc à.”
“Có thời gian không, đến Thánh thành một chuyến, ta tìm ngươi có chút việc.” Lục Trần nói.
“Có thời gian!”
“Dẫn theo hảo huynh đệ Cao Hiên của ngươi luôn!” Lục Trần nói xong, lập tức cắt đứt thánh niệm của Cảnh Tử Mặc.
Cùng lúc này, tại một thành trì cách xa mấy trăm ngàn dặm, Cảnh Tử Mặc thoải mái nhìn đám người trên đường phố đang dán chân dung, lại nhìn thủy tinh truyền tin ảm đạm trong tay, vẻ mặt cạn lời.
Lục huynh này vẫn “chảnh” như vậy, không đợi hắn nói xong đã cắt ngang thánh niệm của hắn.
Lục Trần đợi khoảng năm ngày mới đợi được thủy tinh truyền tin của Cảnh Tử Mặc phát sáng, hắn rót linh lực vào, hiện ra một hàng văn tự: “Lục huynh, ta đã đến Thánh thành, đợi ngươi ở Thanh Viêm tửu lâu.”
Lục Trần thấy những lời này, mỉm cười, thu thủy tinh truyền tin lại, ra cửa không bao lâu, Lục Trần đứng trước cửa một tửu lâu khí phái, trong một kiến trúc ở xung quanh, Thanh Viêm tửu lâu độc nhất vô nhị, sừng sững như hạc đứng giữa bầy gà, trước cửa có dòng người nối liền không dứt.
Thanh Viêm tửu lâu được xem là một trong những tửu lâu tốt nhất Thánh thành, việc làm ăn rất nổi.
“Phòng riêng số hai!” Lục Trần bước vào bên trong, đi vào quầy tiếp khách, lúc tiểu nhị còn chưa mở miệng đã giành nói trước một bước.
Tiểu nhị thấy Lục Trần anh tuấn phi phàm, cả người toát ra khí khái tiêu sái, thì lập tức hỏi: “Công tử họ Lục sao, khách nhân trước đó có nói đợi một Lục công tử.”
Lục Trần gật đầu.
Tiểu nhị cung kính nói: “Lục công tử, xin đi theo ta.”
Tiểu nhị nói xong, dẫn theo Lục Trần đi xuyên qua tới cửa phòng số hai, hơi khom lưng: “Công tử, ngươi vào đi, hạ nhân sẽ không quấy rầy hứng thú của các công tử.”
Lục Trần đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là một phòng riêng tao nhã, mặt đất dùng một loại ngọc thạch cực kỳ đắt tiền làm nên, bóng loáng như mặt gương, ở vị trí giữa đặt một bàn ngọc, phía trên đặt một ấm trà màu vàng, mấy chén màu bạc.
Cảnh Tử Mặc ngồi trên ghế nhàn nhã thoải mái thưởng trà.
Chỉ là trong phòng chỉ có một mình Cảnh Tử Mặc, không có người thứ hai.
Thấy Lục Trần tiến vào, Cảnh Tử Mặc đặt chén trà xuống, mỉm cười nói: “Lục huynh, rất vui vì gặp lại, lần này hẳn là lần thứ ba chúng ta gặp mặt.”
Lần đầu tiên là đến Thánh Thành, hai người họ gặp mặt lần đầu, chỉ là Triệu Yên Nhi và Tào Huyền Đình đến khiến cho song phương đều không nói gì, lập tức rời đi, lần thứ hai, hội đấu giá ở Yên Vũ các kết thúc, hai người họ tình cờ gặp nhau trên đường phố, hôm nay là lần thứ ba.
Lục Trần nghe vậy, thâm ý nhìn Cảnh Tử Mặc một cái, cười như không cười nói: “Không phải là lần thứ tư sao?”
Sâu trong đồng tử của Cảnh Tử Mặc hơi rụt lại, sau đó cười hào phóng, nói: “Đúng là lần thứ tư.”
Trong lòng Cảnh Tử Mặc cười khổ, cảm thán mắt nhìn của Lục Trần hơn người thường, vậy mà lần trước lại nhìn thấu hắn ngụy trang.
Mấy tháng trước, hắn với cường giả của Đạo Thiên Hạ hợp tác chặn cướp Tinh Thần thạch của Thiên phủ, lúc đang đánh khí thế ngất trời thì một nhóm người khác chen ngang vào, một thanh niên Thánh cảnh xa lạ xuất hiện cường thế nghiền ép Lôi Chiến, lấy Tinh Thần thạch từ dưới mí mắt của bọn họ, sau đó thong dong bình tĩnh rời đi.
Sau khi sự việc kết thúc, Cảnh Tử Mặc lập tức suy đoán lai lịch của thanh niên xa lạ đó, nắm giữ lực lượng kiếm đạo khủng bố lại lĩnh ngộ quy tắc lôi đình, quan trọng nhất là có thể dùng Thánh cảnh chiến Thánh Quân.
Trong đầu lọc ra nhân vật phong lưu thượng tầng ở Trung Châu vực, nhưng lần lượt điều tra đều không phù hợp với mục tiêu, chỉ có Lục Trần đã gặp khi mới đến Thánh thành là phù hợp với mục tiêu, bởi vì lúc ấy Lục Trần liên tục giết hai người đã dùng chiêu thức kiếm đạo.
Trong lòng Cảnh Tử Mặc có chín phần chín chắc chắn lần trước chính là Lục Trần dịch dung chặn nhóm người Thiên phủ, còn cường giả đi theo hắn xuất phát từ Chí Tôn Luyện Khí các, bởi vì thế lực này gọi đối phương là điện hạ.
Vốn Cảnh Tử Mặc cũng không muốn nói rõ, ai ngờ đối phương lại đoán được thân phận của hắn từ trong chiến đấu giữa hắn và Lôi Chiến, hơn nữa còn hào phóng làm rõ.
Nếu đã như vậy thì hắn không giấu diếm nữa.
Cảnh Tử Mặc mỉm cười nói: “Với địa vị hiện giờ của Thiên phủ, Lục huynh dám cướp thức ăn trong miệng cọp, phần can đảm này khiến cho Cảnh mỗ bội phục bội phục.”
Lục Trần liếc mắt nhìn người đó, bất đắt dĩ nói: “Ngươi đang biến tướng khen ngợi mình sao?”
“Chậc…”
Cảnh Tử Mặc lấy lại tinh thần, có chút suy nghĩ, hình như thật sự có ý như vậy, dù sao cũng là bọn họ ra tay trước, cười khổ nói: “Không có, chỉ là đơn thuần kính ngưỡng Lục huynh mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận