Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 619: Ta thực sự có thể làm gì thì làm

Nhưng lần này Lục Trần trở về, lựa chọn dùng diện mạo vốn có để hiện thân, không dùng thân phận Kiếm Tam công tử, có lẽ là muốn che dấu thân phận, nên hắn cũng không vạch trần.
Tầm mắt của chấp pháp trưởng lão nhìn Lục Trần, cười nói: “Lục Trần à, Ninh Hiên không đắc tội với ngươi, tại sao ngươi lại muốn hắn quỳ xuống, ngươi cũng phải cho một lý do.”
Đệ tử xung quanh cũng không hiểu ra sao, cảm thấy rất kỳ lạ, bọn họ cũng không rõ vì sao Lục Trần trở về lại muốn Ninh Hiên quỳ xuống, theo lý mà nói thì Ninh Hiên cũng không đắc tội với Lục Trần gì mà.
Lục Trần hừ nhẹ nói: “Ta thấy hắn khó chịu, không được sao.”
Vừa nói ra lời này, người xung quanh lập tức hỗn loạn.
Lý do này thật mãnh, bọn họ hoàn toàn tìm không ra được lý do phản bác.
Ninh Hiên hộc máu, bản thân đã trêu chọc ai vậy chứ, quả thực chính là vận xui trên trời giáng xuống.
Tại sao Lục Trần không khó chịu những người khác mà cố tình lại khó chịu với hắn.
Chấp pháp trưởng lão như bị một tia thiên lôi bổ trúng, ngoài cháy trong non, sững sờ tại chỗ, hắn còn tưởng Lục Trần sẽ tìm mấy lý do què quặt.
Kết quả tính tình Lục Trần lại chân thật như vậy, trực tiếp nói nhìn hắn khó chịu.
Khiến cho mọi người không còn gì để nói.
“Ta không phục!” Ninh Hiên giận dữ nói: “Dựa vào cái gì, ỷ vào thân phận Kiếm tử thì có thể tùy tiện bảo người ta quỳ xuống, muốn làm gì thì làm sao.”
Lục Trần cười tủm tỉm nói: “Xin lỗi, ta thật sự có thể làm gì thì làm.”
Lời này hoàn toàn là tức chết người không đền mạng.
Đệ tử xung quanh vốn không phản bác, tuy rằng lời này rất chói tai nhưng quả thực là như vậy.
Đại ma vương Lục Trần không chỉ có thể làm gì thì làm ở Kiếm Đế cung mà còn làm gì thì làm ở Thanh vực.
“Phụt!”
Lần này Ninh Hiên thật sự hộc máu, tức giận nổi cáu, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Ninh Hiên thề đời này hắn chưa từng gặp qua người kiêu ngạo như vậy.
“Hiện tại ngươi có thể cút chưa?” Lục Trần nói, sau đó thu lại nụ cười, chợt chuyển lạnh: “Cho ngươi ba giây tự mình xuống núi, nếu như không đi, trưởng lão hãy ném hắn xuống núi đi.”
Chấp pháp trưởng lão ở bên cạnh tiếc nuối thở dài một hơi, thiên phú của Ninh Hiên thuộc về hàng thượng thừa ở Kiếm Đế cung, khả năng lĩnh ngộ kiếm ý rất lớn, nhưng Lục Trần lại khó chịu với người này, hắn cũng không có cách nào giữ lại, đừng nói là hắn, cho dù là phong chủ ra mặt cũng sẽ không giữ lại Ninh Hiên.
Chỉ là có chút khiến người ta an ủi, đó là Ninh Hiên chưa được xem là đệ tử thật sự của Kiếm Đế cung, hắn chỉ đến đây bái thầy học nghệ, sau khi học xong thì sẽ rời đi.
Không giống những đứa trẻ được tuyển nhận ở nơi này, sau khi trưởng thành sẽ trung thành với Kiếm Đế cung.
“Kiếm Đế cung có Kiếm tử ngông cuồng, không coi ai ra gì như ngươi thật sự là xuống dốc!” Ninh Hiên quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lục Trần một cái, trong giọng điệu ẩn chứa châm chọc.
Lời này là thầm nói cho cao tầng nghe.
Ninh Hiên biết cao tầng của Kiếm Đế cung đang thầm quan sát, nói không chừng phong chủ cũng đang quan tâm, nhưng bọn họ lại không chịu ra mặt, rõ ràng là dung túng cho Lục Trần cậy thân phận Kiếm tử muốn gì làm nấy.
“Ta không phục, ta muốn khiêu chiến ngươi, nếu như ta bại thì ta sẽ cam lòng rời đi, nếu như ta thắng thì ta muốn ngươi xin lỗi ta!” Ninh Hiên nhìn Lục Trần lạnh lùng nói, hắn vẫn còn muốn giãy giụa lần cuối, bởi vì hắn vẫn chưa lĩnh ngộ được kiếm ý, sắp rồi nên không muốn thất bại trong gang tấc.
Chính ngay lúc này, trong âm thầm xuất hiện một luồng lực lượng tràn trề bọc lấy thân thể của Ninh Hiên bay về phía dưới núi.
Ninh Hiên bị ném ra khỏi Thiên Kiếm phong.
“Ta không phục!”
Một âm thanh tràn ngập nghẹn khuất với căm uất truyền đến từ xa xa, quanh quẩn tại khe núi, nghe âm thanh dường như tràn ngập bất công lớn cỡ nào.
Đáng tiếc, không ai để ý tới hắn.
Chấp pháp trưởng lão lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Lục Trần nói: “Như vậy được chưa.”
“Được rồi, ngươi đi đi!” Lục Trần phất tay giống như là đuổi người vậy.
Khóe miệng của chấp pháp trưởng lão co giật, hắn xoay người bay đi, biến mất trong mây mù mênh mông rất nhanh.
Trên quảng trường, đông đảo đệ tử thấy Lục Trần nhìn qua đều không tự nhiên dời mắt, sợ Lục Trần đột nhiên nói câu ta thấy ngươi khó chịu.
Cũng may Lục Trần không để ý tới bọn họ, ánh mắt rơi vào trên người Liễu Khuynh Thành, cười tủm tỉm hỏi: “Nữ tử này mới tới à.”
Những người xung quanh: “...”
Liễu Khuynh Thành cũng trợn trắng mắt, không biết sư huynh đang làm cái quái gì.
“Nữu, ta cảm giác gần đây tâm trạng ta rất phiền não, chậm chạp không thể đột phá, chi bằng ngươi đến động phủ của ta ở lại, chuyên đàn tấu cho ta nghe được không?” Lục Trần nhìn Liễu Khuynh Thành, híp mắt nói.
“Được thôi!”
Ngay khi mọi người cảm thấy Liễu Khuynh Thành sẽ không đồng ý thì Liễu Khuynh Thành thản nhiên cười nói.
“Rất tốt, vậy thì đi theo ta đi.” Lục Trần nói xong, một tay bắt lấy cổ tay Liễu Khuynh Thành, chuẩn bị rời đi.
“Kiếm tử đại nhân, không được!”
Trong đám người đột nhiên có ba bốn người đứng ra chắn ở trước mặt Lục Trần, vội vàng nói: “Kiếm tử đại nhân, nữ tử này là sư muội của Kiếm Tam công tử, ngươi không thể làm loạn.”
Bốn người này thuộc một trong những người đi ra từ bí cảnh, được Kiếm Tam công tử cứu lấy.
Hiện tại nhìn thấy Lục Trần muốn dẫn Liễu Khuynh Thành đi nên vội vàng, không để ý đến nguy hiểm khi chọc giận Lục Trần, chặn ở trước mặt hắn.
“Đúng vậy, Kiếm tử đại nhân, không thể làm bậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận