Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 259: Dưới đáy Ma Long vực

Cũng không biết bao lâu, đằng xa xuất hiện rất nhiều bóng dáng. Khí chất đoàn người này bất phàm, mỗi người đều được bao phủ trong kim quang vạn đạo, kim quang hộ thể, ngăn cách họ với gió lớn lạnh lẽo xung quanh.
Đoàn người đó có sáu người, ngoại trừ một nam tử trung niên thì năm người còn lại đều là thanh niên.
Trong năm thanh niên đó có một người mà Lục Trần quen biết, không ai khác chính là Ngao Thượng.
Cuối cùng đoàn người đến trước mặt Diêu Hi rồi đáp xuống mặt đất.
“Diêu Hi thánh chủ trấn giữ Ma Long vực, hành động này rất đại nghĩa khiến bọn ta bội phục!” Nam tử trung niên uy nghiêm bước ra, ôm quyền với Diêu Hi.
Tướng mạo nam tử trung niên này trông rất thô thiển, mày rậm mắt to, khiến người ta có cảm giác không giận tự uy. Trên người hắn lộ ra khí tức khủng bố đến cực điểm, lực lượng quy tắc sôi trào.
Đây là một Thánh cảnh đại năng, thực lực của Thánh cảnh tộc Chân Long rất khủng bố nhưng đứng trước mặt Diêu Hi lại cung kính hành lễ.
Ánh mắt của đoàn thanh niên phía sau có vẻ khác thường.
Nữ tử đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông lại là Diêu Hi thánh chủ, nữ tử truyền kỳ của Hoang vực sao?
“Ngao Lại, đã lâu không gặp!” Diêu Hi nhìn nam tử trung niên một cái sau đó lại thản nhiên nói thêm một câu: “Năm ngàn năm không gặp sao thực lực của ngươi không tiến triển chút nào vậy?”
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt nam tử trung niên uy nghiêm tên Ngao Lại lập tức cứng đờ, sau đó hắn cười ngượng ngùng: “Diêu Hi thánh chủ chê cười rồi, thiên phú của ta không sánh được với ngươi cho nên năm ngàn năm nay thực lực chẳng tăng được bao nhiêu.”
Khi Ngao Lại đang xấu hổ, lại có người tới nơi này.
Bảy con Man Long dài trăm trượng kéo một chiếc chiến xa ầm ầm lao đến, tràn ngập khí tức Yêu Vương đáng sợ.
Trên chiến xa có một thanh niên tướng mạo đường hoàng, phong thái bất phàm, bên cạnh là một lão giả tiên phong đạo cốt, một tay vắt sau lưng, một tay vuốt râu.
Trông vẻ ra sân rất “ổn định”.
Thanh niên không phải người nào khác mà chính là u Dương Cuồng, thiếu chủ của gia tộc u Dương ở Huyền vực, về phần lão giả bên cạnh hắn thì rất xa lạ, lúc ở thành Cự Khuyết cũng chưa từng xuất hiện.
Vị lão giả này nhìn rất bình thường, nhưng khí tức chợt lóe rồi biến mất, dao động trầm bổng có quy tắc, chứng tỏ đây là tồn tại Thánh cảnh.
“Ha ha, thì ra đã có người đến trước.” Lão giả tiên phong đạo cốt vuốt râu, khẽ cười một tiếng, sau đó đi đến trước mặt Diêu Hi, ôm quyền nói: “Lão hủ u Dương Tĩnh bái kiến Diêu Hi thánh chủ.”
Mọi người đều là tồn tại Thánh cảnh, nhưng ở trước mặt Diêu Hi, thái độ vẫn rất khiêm tốn.
“Tiểu Cuồng, vị này chính là nữ thánh truyền kỳ Hoang vực, Diêu Hi thánh chủ tiếng tăm lẫy lừng.” Sau đó lão giả quay đầu nhìn về phía u Dương Cuồng giới thiệu.
“Vãn bối u Dương Cuồng bái kiến Diêu Hi tiền bối.” u Dương Cuồng nho nhã lễ độ, lễ phép gọi một tiếng.
Diêu Hi gật đầu xem như trả lời.
“Khụ khụ.”
Bên cạnh truyền đến tiếng ho khan.
Hóa ra là Ngao Lại thánh giả của tộc Chân Long đang bất mãn nhìn u Dương Tĩnh, giống như muốn nói tại sao hắn giới thiệu Diêu Hi thánh chủ mà không giới thiệu hắn cho hậu bối nhà mình.
Tốt xấu gì hắn cũng là một tồn tại cấp độ Thánh cảnh, phân biệt đối xử địa vực sao.
“Vị này là...”
u Dương Tĩnh nhận thấy ánh mắt Ngao Lại, ngón tay chỉ vào Ngao Lại nhưng chỉ nói một nửa đã dừng lại, xua tay nói: “Quên đi, bỏ qua hắn đi, không cần giới thiệu.”
Ngao Lại vốn thấy u Dương Tĩnh bắt đầu giới thiệu hắn thì lập tức ưỡn ngực hóp bụng, lộ ra uy nghiêm của Thánh cảnh, ai ngờ cuối cùng u Dương Tĩnh lại nói là bỏ qua.
Trái tim ta đau quá.
Ngao Lại nổi giận đùng đùng: “u Dương Tĩnh, lão già ngươi có ý gì, bỏ qua là cái quái gì, coi thường ta đúng không.”
“Bỏ qua nghĩa là không muốn giới thiệu.” u Dương Tĩnh hời hợt đáp lại một câu.
“Mẹ nó, u Dương Tĩnh, ngươi không giới thiệu lão tử, lão tử cũng không giới thiệu ngươi.” Ngao Lại tức giận.
“Tiểu Cuồng, ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây, tới bên trong rồi phải cẩn thận mọi chuyện.” u Dương Tĩnh trực tiếp bỏ qua Ngao Lại đang tức giận, trịnh trọng khuyên bảo.
“Thái gia gia, ta hiểu rồi!” u Dương Cuồng vô cùng nghiêm túc trả lời.
u Dương Tĩnh gật đầu, sau đó vận dụng sức mạnh tối cao đưa u Dương Cuồng đi.
Sau đó, bình tĩnh nhắm mắt lại.
“Ngao Giáp, Ngao Ất, Ngao Bính, Ngao Đinh, các ngươi xuống Ma Long vực đi.” Ngao Lại thấy u Dương Tĩnh không để ý tới hắn, một bụng tức không có chỗ trút, quay đầu nhìn bốn thanh niên sau lưng nói, sau đó dừng một chút, nghiêm khắc cảnh cáo: “Tác dụng của các ngươi chính là bảo vệ Ngao Thượng thái tử, nếu Ngao Thượng thái tử xảy ra chuyện thì sẽ hỏi tội các ngươi.”
“Trưởng lão, bọn ta nhất định sẽ dùng tính mạng bảo vệ Ngao Thượng thái tử thật tốt.” Mặt bốn vị thanh niên Giáp Ất Bính Đinh của tộc Chân Long lộ vẻ trịnh trọng nói.
Ngao Lại cũng phất tay, đánh năm người về phía vực sâu cách đây vạn dặm.
Chỉ chốc lát sau, lại có hai đội ngũ đi tới, một đội ngũ là nữ đệ tử của Băng Tuyết cung điện, vẻ ngoài của mỗi nữ đệ tử đều cực kỳ xinh đẹp, vô cùng hấp dẫn.
Nhưng thu hút ánh mắt người khác nhất vẫn là nữ tử xinh đẹp cầm đầu, dáng người thướt tha, muôn vàn sắc thái, thấp thoáng vẻ tôn quý, trên người mơ hồ tỏa ra dao động của quy tắc Hàn Băng, khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận