Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1498: Khu vực vô cùng tận

Người do thám tộc Kim Bức đột nhiên nhớ tới, đây cũng không phải là điểm quan trọng mà hắn cần quan tâm, trọng điểm là Đại Đế Nhiễm Tịch và ba mươi vị Thiên Tôn toàn bộ đều bị giết, người do thám tộc Kim Bức xoay người ngước lên nhìn vào chỗ sâu rồi chạy nhanh, hét lớn nói: “Không ổn, không ổn.”

Bên trên mảnh vỡ lục địa, Lục Trần thuần thục tháo từng chiếc nhẫn không gian xuống, thu hoạch chiến lợi phẩm, sau khi thu thập xong mới phát hiện Hứa Thanh Dao vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Lục Trần lên tiếng hỏi: “Sao vậy, chẳng lẽ ta không được nhặt chiến lợi phẩm ư?”
Hứa Thanh Dao lấy lại tinh thần, lắc đầu, nói: “Có thể, ngươi tiếp tục đi.”
Lục Trần cất nhẫn không gian của Đại Đế Nhiễm Tịch xong mới nhìn Hứa Thanh Dao, cười đầy ẩn ý nói: “Bây giờ đã biết ta không cần ngươi bảo vệ rồi chứ.”
Hứa Thanh Dao há to miệng không nói nên lời, đâu phải nàng bảo vệ Lục Trần mà ngược lại là Lục Trần bảo vệ nàng.
Hứa Thanh Dao không ngờ rằng, tên tiểu tử lúc trước cảnh giới mới chỉ là Vương cảnh mà mới vài chục năm ngắn ngủi thực lực của hắn đã vượt qua nàng, trong lúc nhất thời, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia hiện lên vẻ phức tạp.
Tốc độ tiến bộ của Lục Trần quá nhanh, khó trách lúc đầu hắn yếu như vậy nhưng vẫn kiêu ngạo như thế.
Sau khi Lục Trần nói xong thì không để ý đến Hứa Thanh Dao nữa, tiếp tục xuyên qua những mảnh vỡ lục địa khác, cứ đi như thế cho đến biên giới của lạch trời bị vỡ tan, lại đi vào bên trong, kết giới vẫn nguyên vẹn nhưng xuất hiện rất nhiều vết nứt nhỏ, giữa những vết nứt tràn đầy lực lượng cuồng phong mạnh mẽ.
Loại lực lượng cuồng phong này rất mạnh, ít nhất nó có khả năng xé nát cơ thể của một Thiên Tôn bình thường.
“Đây là kết giới của Sơn Hải giới, xuyên qua vết nứt này thì có thể đến khu vực vô cùng tận.” Hứa Thanh Dao đứng bên cạnh Lục Trần nói.
“Dẫn đến thế giới bên ngoài!” Ánh mắt Lục Trần có chút sáng lên.
Trên thực tế, Sơn Hải giới giống như một khu vực đại đạo phóng to vô số lần, kết giới tương đương với tầng ozon của trái đất, đóng vai trò bảo vệ một trăm triệu vạn sinh vật ở Sơn Hải giới, bên ngoài kết giới là một vực đen vô tận, thật sự đúng nghĩa vô biên vô hạn nên được gọi là khu vực vô cùng tận.
Bên trong khu vực vô cùng tận lại có rất nhiều thế giới như Sơn Hải giới nhưng những thế giới này đều ẩn giấu, rất khó phát hiện được.
Lục Trần bay về phía kết giới, cơ thể xuyên qua vết nứt nhỏ này, cuồng phong xé toạc cơ thể hắn, Lục Trần cảm thấy loại lực lượng này rất mạnh mẽ, đoán chừng ngay cả Đại Tôn cũng không thể chống đỡ được bao lâu thì cơ thể đã bị xé nát.
Đột nhiên cơ thể Lục Trần nhẹ bẫng, cả người đi đến ‘khu vực vô cùng tận’.
Xung quanh tối om, có nơi lại lóe lên ánh sáng, tiếng gió thét gào bên tai.
Đứng ở khu vực vô cùng tận tối tăm, Lục Trần cảm thấy một cảm giác nguy hiểm mà hắn chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Trong phạm vi trăm dặm, có ít nhất mười mấy không gian nhiễu loạn tạo thành cơn lốc xoáy, khiến hắn cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt từ phía trên truyền đến.
Lục Trần cảm thấy nếu bị cuốn vào bên trong thì ngay cả bản thân hắn hiện tại cũng sẽ không thể chịu đựng được và cơ thể của hắn sẽ bị xé thành từng mảnh.
Lục Trần nhìn xung quang một vòng, quả nhiên nhìn không thấy những thế giới khác, lấy một viên Đạo Vận Châu từ trong nhẫn không gian.
Từng luồng linh lực rót vào trong Đạo Vận Châu, cảm nhận được hơi thở của những thế giới khác, rất nhanh, trong lòng Lục Trần có một loại cảm giác rất kỳ quái, một nơi cách hắn rất xa phía Đông Nam có một thế giới tồn tại, có thể là Thần giới nơi ở của Tây Môn Vũ.
Cảm ứng cũng không phải rất rõ ràng, hơi thở này như có như không, Lục Trần cảm thấy chỉ dựa vào sức chân của mình có lẽ phải mất mấy tháng mới đến nơi.
Mà xuyên qua khu vực vô cùng tận vài tháng rất dễ chết bất đắc kỳ tử, suy cho cùng những cuồng phong nhiễu loạn kia có thể nuốt chửng cường giả Đế cảnh cũng không phải chuyện đùa.
Ít nhất hắn phải đợi ngũ sư phụ của mình luyện chế ra một pháp bảo phi hành tiện dụng mới dám đi đến những thế giới khác.
Lục Trần đứng sững một hồi, sau đó xoay người trở về, xuyên qua khe hở đi qua, mấy giây sau đã trở lại Sơn Hải giới.
Lục Trần phát hiện Hứa Thanh Du còn đợi hắn ở bên cạnh vết nứt, hắn đột nhiên cau mày, nhìn về phía xa, cảm nhận được hai luồng uy áp mạnh mẽ, hơi thở đặc biệt này là thuộc về Đại đế.
Mặc dù Lục Trần không sợ Đại đế nhưng hắn cũng không muốn bị phát hiện, thừa dịp thần niệm còn chưa quét qua đây, Lục Trần đã nhanh chóng lấy Hư Không Đấu Bồng đưa cho Hứa Thanh Dao, vội vàng nói: “Mặc Hư Không Đấu Bồng vào và quay về Giới thành đi.”
Lục Trần tự mình lấy Linh Ấn Bào ra mặc vào, bởi vì hắn có một ý nghĩ táo bạo đó chính là đi Thiên Yêu giới dạo một vòng.
Cường giả mạnh nhất trấn thủ Giới thành nhỏ chỉ là Thánh Đế, không có cảnh giới Thiên Đế, với thiên phú ẩn nấp còn có Linh Ẩn Bào che giấu hơi thở thì hắn hoàn toàn có thể lẻn vào Thiên Yêu giới mà không bị ai phát hiện.
“Tại sao Hư Không Đấu Bồng lại ở trong tay ngươi.” Hứa Thanh Dao sững sờ nhìn pháp bảo trong tay, nhất thời cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Hư Không Đấu Bồng là pháp bảo ẩn thân được luyện từ vật liệu Hư Không Thần, có thể khiến người ta tàng hình mà không bị phát hiện, tương đương với nắm giữ thiên phú Hư Không, năm đó Hư Không Đấu Bồng bị Ninh Thiên Quân mang đi, làm thế nào nó lại xuất hiện trong tay Lục Trần, điều này khiến Hứa Thanh Dao rất tò mò.
“Đừng nói nhảm nữa, mau mặc vào đi.” Lục Trần nói.
“Ngươi thì sao?” Hứa Thanh Dao vừa nói xong, đột nhiên phát hiện Lục Trần đã biến mất, cùng với hơi thở của hắn cũng biến mất.
Hứa Thanh Dao ngay lập tức hiểu tại sao Lục Trần không sử dụng nó, vì Lục Trần đã lĩnh hội thiên phú Hư Không, Hư Không Đấu Bồng đối với hắn là vô dụng.
Hứa Thanh Dao nhanh chóng khoác Hư Không Đấu Bồng lên người, rót linh lực vào trong rồi sau đó biến mất trong không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận