Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1892. Mục tiêu vị trí phó cung chủ

“Hai tay đối phương bao trùm một tầng đại đạo màu vàng, đó là lực lượng đại đạo gì, tại sao ngay cả kiếm quang cũng có thể phá vỡ, ta cảm nhận được Kiếm đạo ở bên trên, nhưng lại không giống.” Lão giả thấp bé nhíu mày, lẩm bẩm nói.
“Ừm, có khí tức Kiếm đạo!” Một lão giả khác chau mày nói.
Còn lão giả với sắc mặt lạnh lẽo thì đứng tại chỗ suy tư, lại không nghĩ ra được nguyên nhân.
Bên trong, mặc dù Lục Trần đã nghiền nát mạng lưới kiếm quang nhưng năm con rối vốn không dừng công kích, xách kiếm giết về phía Lục Trần, giơ trường kiếm trong tay lên, rót lực lượng Kiếm đạo dũng mãnh vào bên trong, tăng cường uy thế cho trường kiếm.
Hai tay giơ kiếm bay lên trời, bổ xuống đỉnh đầu Lục Trần.
Đại đạo của Lục Trần lan tràn ra ngoài, cùng chống cự đại đạo của năm người họ, hơi tốn sức, cũng may đây không phải là người thật, không thoải mái như võ giả vận chuyển đại đạo, còn thiếu thần vận của võ giả, nếu không, đúng là Lục Trần không chống sự nổi.
Hai tay Lục Trần vung lên, xung quanh xuất hiện từng luồng kiếm ý màu vàng kim rực rỡ, thi triển Kiếm Chi Tù Lung, bao vây năm con rối ở bên trong.
Năm con rối dường như không cảm giác được lực lượng của Kiếm Chi Tù Lung, cũng không cảm giác đau đớn, liều lĩnh chui ra khỏi trong lồng giam, lại bị kiếm ý xoay tròn tốc độ cao xé rách thân thể, bộ áo giáp vô cùng cứng rắn đó giống như gặp phải sự ăn mòn của lực lượng năm tháng, bị mài mòn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Năm con rối không chui ra khỏi Kiếm Chi Tù Lung mà bị mài thành bột phấn.
“Đây là lực lượng gì, cũng quá đáng sợ rồi!”
“Áo giáp mà con rối mặc trên người tốt xấu gì cũng là Thánh Đế khí, cứng rắn như vậy lại bị mài thành bột!”
Ba trưởng lão bên ngoài ngây ngốc nhìn hình ảnh trong thần niệm, bị cảnh tượng này làm cho chấn động không nhẹ, thanh niên bên trong chính là tồn tại như quái vật.
Đảm nhiệm khảo hạch nhiều năm như vậy, cũng đã trải qua hơn mười lần khảo hạch, đây là lần đầu tiên nhìn thấy quái vật giống như thanh niên này.
Sau đó, bọn họ lại nhìn khảo hạch của những người khác, phần lớn người vẫn đang đối chiến con rối cửa ải thứ nhất, có người đánh với con rối không phân cao thấp, có người bị con rối đuổi chạy khắp nơi, còn về chém con rối tạm thời vẫn chưa xuất hiện.
Mà thanh niên này ngay cả cửa ải thứ hai cũng đã thông qua.
Đúng là không có so sánh thì sẽ không có đau thương.
“Chúc mừng người vượt cửa ải, thông qua khảo hạch thứ hai, có muốn tiếp tục khảo hạch cửa ải thứ ba hay không?” Âm thanh máy móc vang lên.
“Tiếp tục!” Lục Trần thản nhiên nói.
Trong lòng lại lặng lẽ suy nghĩ, không lẽ cửa ải thứ ba là hai mươi lăm con rối đấy chứ.
Nhưng dù là hai mươi lăm con rối, diệt từ từ cũng sẽ vượt qua được.
Mục tiêu của hắn là chức vị phó cung chủ đó.
Mặc dù hai phó cung chủ đều là cấp bậc Đạo Tổ, nhưng Vạn Kiếm tông mở ra quy tắc thông qua năm cửa ải thì đảm nhiệm phó cung chủ, vậy thì hắn phải liều mạng.
Trước kia ở Sơn Hải giới, Vương Phúc Hải bảo Lục Trần đảm nhiệm vị trí cung chủ Kiếm Đế cung, Lục Trần trực tiếp từ chối, bởi vì ở Sơn Hải Giới không cần thân phận khác để nâng cao địa vị của mình.
Nhưng ở Nguyên giới thì khác, chưa quen cuộc sống nơi đây, mọi thứ đều bắt đầu từ đâu, muốn sống thoải mái ở Nguyên giới nhất định phải có một thân phận khiến khắp nơi đều phải kiêng kỵ.
Rất rõ ràng, chức vị phó cung chủ Vạn Kiếm tông rất có tác dụng với đối phương.
“Sao còn chưa tới?” Đợi một lúc, con rối vẫn chưa xuất hiện, Lục Trần có chút không kiên nhẫn nữa.
Trong bóng tối không có âm thanh trả lời hắn.
Xẹt!
Một âm thanh giống như vũ khí sắc bén cắt đứt không gian truyền đến, phía sau Lục Trần đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức nguy hiểm, bóng dáng chợt lóe, biến mất ngay tức khắc.
Quay đầu lại, lập tức thấy một thanh niên áo trắng nhẹ nhàng dưới chân giẫm phi kiếm, lơ lửng trên không trung.
Thanh niên áo trắng có cơ thể thon dài, mặt như quan ngọc, hơi đẹp trai, quanh thân có kiếm khí vờn quanh, hình thành từng gợn sóng, cho người ta cảm giác vô cùng nguy hiểm.
“Vượt qua hai cửa ải nhanh như vậy, không tồi.” Thanh niên áo trắng nhìn Lục Trần, trên mặt mang theo vẻ tán thưởng.
“Chậc, con rối ngươi còn biết nói chuyện sao?” Lục Trần lộ ra kinh ngạc.
Lục Trần nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng đánh giá, phát hiện con rối này được làm vô cùng tỉ mỉ, không chỉ lớp da trên thân giống người thật mà ngay cả ánh mắt cũng có thể làm được linh động như vậy.
Thật tình không biết, lúc hắn nói xong, thanh niên áo trắng trước mặt lộ ra vẻ khó coi như ăn trứng gà thối.
“Ta không phải con rối!” Thanh niên áo trắng trợn trắng mắt, trong lòng hơi buồn bực, rất muốn hỏi tại sao đối phương lại coi hắn là con rối.
Lục Trần: “…”
Cửa ải thứ nhất và thứ hai đều là con rối nên Lục Trần cho rằng ba cửa sau cũng là con rối, ai ngờ đây là người thật.
“Đối tượng khảo hạch của ta chính là ngươi?” Lục Trần nói.
Thanh niên áo trắng ngạo nghễ nói: “Không sai, chỉ cần ngươi…”
Thanh niên áo trắng vẫn chưa nói xong, Lục Trần giơ tay lên, một luồng kiếm ý màu vàng kim xuyên qua, dọa người đó vội vàng mở lĩnh vực Kiếm đạo trì hoãn tốc độ của kiếm ý màu vàng kim, sau đó vẻ mặt phẫn nộ nói: “Ngươi không có võ đức, vẫn chưa nói bắt đầu đó.”
“Không phải bắt đầu rồi sao?” Lục Trần nhún vai, trong lòng lại hơi bất ngờ.
Hết chương 1878.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1879
Bạn cần đăng nhập để bình luận