Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1771: Nước phù sa không chảy ruộng ngoài

Tuy có hơi giật mình khi biết Tà Thần áo vàng bị giết, nhưng tâm tình của hai người cũng không quá chấn động, chủ yếu là do năng lực của Tà Thần áo vàng quá quỷ dị, dù tạo thành mối nguy lớn cho Sơn Hải giới nhưng hắn cũng là con dao hai lưỡi, bọn họ đã mơ hồ cảm nhận được mối nguy hiểm từ hắn.
Không biết vì sao, họ lại muốn cảm ơn Lục Trần vì đã giải quyết Tà Thần áo vàng.

Đối với những tu sĩ ở thành Thần Hoàng thì giới chiến cũng không phải thứ gì đó quá ghê gớm, vì bọn họ đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ rồi, nhưng điều đáng mừng là lần này trong giới chiến có Lục Trần tham chiến, hai đại Hoàng tộc mất đi tinh nhuệ cấp Đế trở lên nhiều hơn những lần trước.
Đây là một tin tốt.
Trên chiến trường, trước tiên Lục Trần dẫn dụ Tà Thần áo vàng đi vào nội địa rồi giết hắn, sau đó lại thi triển Diệt Thế Hắc Diễm tiêu hao không ít thể lực, khiến hắn không kịp phòng bị, hứng chịu công kích nguyên thần của phân thân một vị Thiên Đế, hôn mê hết nửa tháng.
Cũng may là nguyên thần của hắn đặc biệt mạnh mẽ, nếu không sẽ không chỉ nằm có nửa tháng.
Nửa tháng sau đại chiến, Lục Trần chậm rãi mở mắt ra, vết thương nguyên thần đã hoàn toàn lành lại, không có bất kỳ cảm giác đau đớn hay khó chịu nào.
“Sư huynh, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.” Bên cạnh vang lên một âm thanh đầy kinh hỉ.
Lục Trần quay đầu lại thấy sư muội Liễu Khuynh Thành đang ngồi xổm bên cạnh mình, dù trong mắt cô ấy đầy vẻ kinh ngạc, nhưng khuôn mặt lại đầy mệt mỏi.
Vì trong thời gian này, Liễu Khuynh Thành luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn.
“Sư muội.” Lục Thần cười sờ lên mái tóc xanh mềm mại của nàng
“Sư huynh.”
Liễu Khuynh Thành nhào vào trong lòng hắn, khóc như mưa: “Cảnh tượng lúc đó thật sự làm ta sợ muốn chết.”
Lục Thần cười nói: “Ta không sao, yên tâm đi, hơn nữa , đây cũng đâu không phải là lần đầu tiên sư huynh của ngươi bị Thiên Đế tấn công.”
Quả thật đây không phải lần đầu tiên Lục Trần bị Thiên Đế tấn công, nhưng những lần trước hắn đều đã có đề phòng từ trước, mở ra Lục Giới châu để phòng ngự. Còn lần này hắn tính sai, chưa kịp mở đã bị công kích nguyên thần đánh trúng.
Cũng may hai vị Thiên Đế bị ngăn cách bởi biên giới, hoàn toàn không thể phát huy toàn lực, nếu không, hắn chắc phải nằm trên giường mấy tháng nữa. Nếu nghiêm trọng, có lẽ nguyên thần sẽ bị trọng thương.
“Mà này, tiểu di tử đâu rồi?” Hai người yên lặng ôm nhau một hồi, Lục Trần phát hiện không thấy tiểu di tử nhà mình đâu..
“Nàng đi nghỉ rồi.” Liễu Khuynh Thành đáp.
“Cô nàng này cuối cùng cũng một khoảng thời gian không ở bên cạnh ta.” Lục Thần thở ra một hơi, sau đó dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của sư muội, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Liễu Khuynh Thành cảm giác được ánh mắt nóng rực của Lục Thần,
khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, mắt tràn ngập hơi nước, vô cùng xấu hổ.
Lục Trần cúi đầu, hôn lên đôi môi anh đào sư muội, cảm nhận sự mềm mại của nó, điên cuồng chiếm lấy.
“A..”
Liễu Khuynh Thành khẽ kêu một tiếng, ngẩng mặt lên, khuôn mặt ửng hồng kiều diễm, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài khẽ run, nàng để sư huynh tùy ý xâm chiếm, thậm chí còn ngại ngùng đáp lại.
“Hừ!”
Ngay khi Lục Thần không hài lòng với hiện tại, một tiếng hừ lạnh đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, dọa hai người nhanh chóng tách ra.
Nguyệt Nhan đứng ở cửa, khoanh tay và nhìn chằm chằm vào hai người với vẻ mặt lạnh lùng.
“Sư huynh, ngươi đói không, ta đi nấu cơm cho ngươi.” Liễu Khuynh Thành có hơi không thoải mái với tình huống hiện tại, thấp giọng nói một câu rồi đỏ mặt chạy đi.
Sau khi Liễu Khuynh Thành rời đi, thấy Nguyệt Nhan vẫn lạnh lùng nhìn mình, Lục Trần không thể không lên tiếng hỏi: “Tiểu di tử, có chuyện gì sao?”
Nguyệt Nhan lạnh lùng nói: “Ngươi cố ý đúng không?”
“Cố ý?” Lục Trần hơi sửng sốt.
Nguyệt Nhân bỗng nhiên đỏ mặt, hừ lạnh nói: “Ngươi hôn mê thì hôn mê đi, ngã vào người ta làm gì?”
“Ngã vào người ngươi?” Lục Trần bỗng rơi vào hồi ức, hắn chợt nhớ, trong chiến giới, lúc hắn hôn mê đã cảm nhận được có gì đó mềm mại, hóa ra là ngất tròng lòng của tiểu di tử.
Lục Trần lẽ thẳng khí hùng nói: “Tiểu di tử, ta không ngã vào người ngươi, chẳng lẽ ngã xuống mặt đất à?”
“Không phải chỉ tựa một chút thôi sao? Cần gì phải làm mặt lạnh như vậy, đến đây, cười với tỷ phu một cái nào.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Nhan đỏ bừng, đôi mắt như muốn phun ra lửa, thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi ngứa da à, muốn ăn đòn phải không!?”
Nguyệt Nhan không ngờ rằng, tên nam nhân này tỉnh dậy lại lớn gan như vậy, quang minh chính đại trêu chọc mình.
“Ta nói chứ, tiểu di tử có phải ngươi quá hẹp hồi rồi không? Chỉ tựa một chút thôi mà,có cần phải bám mãi không tha như vậy không?” Lục Trần không vui nói.
Nguyệt Nhan tức đến hộc máu, đây là vấn đề hẹp hồi hay không hẹp hòi sao, khoan nói đến chuyện đối phương chiếm tiện nghi của nàng, bây giờ còn nói nàng hẹp hồi, nàng chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào vô lại như vậy.
Nguyệt Nhan tức giận nói: “Ta còn chưa có nam nhân của mình nữa, hiện tại đã không còn trong trắng nữa rồi.”
Nghe thấy câu này, Lục Trần như muốn phun ra một ngụm máu.
Lý do này của Nguyện Nhan cũng hơi quá rồi, chẳng lẽ mình chỉ mới có một chút nàng liền không còn trong trắng nữa.
Lục Thần bỗng lộ ra vẻ thành khẩn, thành khẩn nói: “Tiểu di tử tương lai của ta ơi, ta bị thương nên tựa vào lão bà ngươi một chút, tuyệt đối không có ý muốn chiếm tiện nghi của ngươi, xin đừng trách ta nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận