Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1281: Thành Hà Khê

“Ha ha ha, ngươi nói ca ca Tông Hiền của ngươi đúng không, mấy trăm năm chưa từng trở về, đã sớm chết ở bên ngoài rồi!” Khóe miệng Phong Hàng gợi lên một tia khinh thường, sau đó lại quất một roi xuống không chút nể tình.
“Cho dù ca ca ngươi tu hành ở Kiếm Đế cung thì thế nào, chỉ là đệ tử bình thường mà thôi, có lẽ mấy năm nay không chút tiến bộ nào, cho dù ca ca ngươi trở về thì có thể lật trời sao.” Phong Hàng tiếp tục phô trương nói, thân là con của phủ thành chủ, cha còn có mấy người bạn tri kỷ ở cổ quốc, nên trước giờ hắn kiêu ngạo quen rồi.
Ở phương lãnh thổ này chỉ cần không chọc vào đám người trong giới Thái tử đó thì hắn có thể làm gì thì làm.
Trước kia Tông Hiền là đệ tử Kiếm Đế cung, ai cũng phải kiêng kỵ ba phần, nhưng Tông Hiền đã lâu không trở về, cũng không biết đã chết hay còn sống.
Nhưng cho dù còn sống thì thế nào, Tông Hiền không có lấy chút danh tiếng, có lẽ là đệ tử bình thường không thể bình thường hơn mà thôi.
“Chậc chậc, đây không phải là thằng nhóc Tông Tuấn sao, sao lại bị người ức hiếp thành như vậy?” Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ truyền đến, tràn ngập trêu chọc.
Người mở miệng nói chuyện chính là Yến Tử Hiên, tuy trong lời nói tràn ngập chế giễu, nhưng sâu trong đáy mắt hắn lại lóe ra vẻ rét lạnh.
Thiếu niên bị đánh trước mắt chính là đệ đệ của Tông Hiền.
“Các ngươi là…”
Bỗng nhiên Phong Hàng thấy trước mặt có thêm bốn người, bốn người khí chất vô cùng xuất chúng khiến trong mắt hắn có chút cảnh giác.
“Đẹp, đẹp quá!” Ánh mắt Phong Hàng rơi vào trên người thiếu nữ Hi, lúc này rốt cuộc không dời mắt được, hắn như hít thở không thông, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô nương xinh đẹp như vậy nên lộ ra vẻ thèm muốn.
“Tử Hiên ca ca!” Tông Tuấn nhìn thấy Yến Tử Hiên, lập tức vui mừng kêu lên.
Hắn đã từng gặp Yến Tử Hiên, năm đó đã trở về với ca ca hắn, bọn họ còn làm thức ăn chiêu đãi hắn.
“Ca ca ta đâu?”
Tông Tuấn vui vẻ hỏi.
“Ca ca ngươi có việc, tạm thời không trở về.” Trong mắt Yến Tử Hiên hiện lên một tia mất tự nhiên, nhìn về phía vết thương trên người Tông Tuấn, nói: “Đau không?”
“Không đau.”
Tông Tuấn lắc đầu, nhưng vẻ đau đớn trong mắt đã phản bội hắn.
“Các ngươi là ai, mau cút đi, đừng quấy rầy bổn công tử làm việc!” Phong Hàng nhìn Yến Tử Hiên quát.
“Ngươi lại là ai?” Yến Tử Hiên nhìn về phía thanh niên đó hỏi.
“Ta là ai, nói ra làm ngươi giật nảy mình đó!” Lỗ mũi Phong Hàng hướng lên trời, vô cùng kiêu ngạo nói: “Thành chủ Phong Hàng của thành Hà Khê là cha ta, ngươi nói xem ta là ai.”
Phong Hàng vốn tưởng hắn báo ra lại lịch sẽ làm cho mấy người này biến sắc, thậm chí còn chờ mong thiếu nữ xinh đẹp đó lộ ra dị sắc với hắn, nhưng điều khiến cho hắn thất vọng là sắc mặt mấy người trước mặt vẫn bình tĩnh, không có chút thay đổi nào.
“Một thành chủ nho nhỏ, cùng lắm chỉ là Chí Tôn mà thôi.” Giọng điệu Yến Tử Hiên bình tĩnh nói, sau đó nhìn về phía Tông Tuấn, nói: “Ngươi muốn báo thù không?”
Tông Tuấn nhìn thanh niên bên cạnh một cái, trong mắt toát ra hận ý, nhưng nghĩ đến thân phận đối phương, hận ý trong mắt lại giảm bớt rất nhiều.
“Không cần sợ, dù là quốc chủ các ngươi đến cũng vô dụng, muốn ra tay thì cứ ra tay thôi.” Yến Tử Hiên lạnh giọng, một luồng thánh uy khủng bố bao trùm, nặng nề nện lên người Phong Hàng, người đó chỉ cảm giác áp bách mênh mông bao phủ đất trời lan tràn đến, hoàn toàn không chịu nổi, đặt mông ngồi xuống mặt đất.
“Ra tay, các ngươi hãy ra tay giết hắn!” Phong Hàng hét lớn, bên cạnh hắn chính là hộ vệ cấp bậc Thánh cảnh.
“Các hạ, xin buông Phong công tử ra, mặc dù thành chủ đã vào Hoàng thành nhưng thành Hà Khê còn có một phó thành chủ Thánh Vương đỉnh phong, song phương không cần phải trở mặt.” Hộ vệ Thánh cảnh duy nhất bên cạnh Phong Hàng mở miệng nói.
Phong Hàng chỉ là Hoàng cảnh, vốn không biết mấy người trước mắt lợi hại, nhưng hắn là Thánh cảnh có thể cảm giác được bốn người xa lạ khủng bố, cho dù đối mặt với thành chủ cũng không có áp lực lớn.
Hắn hoàn toàn không phải là đối thủ nên chỉ hy vọng lời nói có thể chấn nhiếp đối phương.
Tuy nhiên, hắn phát hiện sau khi mình nói xong, mấy người họ hoàn toàn không thèm để ý đến hắn.
Điều này khiến trong lòng hộ vệ Thánh cảnh không khỏi chìm xuống.
Yến Tử Hiên nhìn Tông Tuấn nói: “Vừa nãy hắn đánh ngươi thế nào thì ngươi hãy đánh lại như vậy.”
“Hiện tại hắn không động đậy được nữa, ngươi muốn đánh thế nào cứ đánh.” Yến Tử Hiên nhìn Tông Tuấn không nhúc nhích, cho hắn một ánh mắt khích lệ.
Tông Tuấn nhận được ánh mắt khích lệ của Yến Tử Hiên, trong lòng tức khắc không còn sợ nữa, hắn đứng lên nhặt roi dưới mặt đất, sau đó không chút nể tình quất một roi lên mặt Phong Hàng, gai ngược trên roi rạch một đường trên mặt Phong Hàng tạo thành vết máu thấy mà giật mình.
“Gầm!”
Từ nhỏ Phong Hàng không lo cơm áo gạo tiền, dựa vào tài nguyên cảnh giới cũng đến được Hoàng cảnh, nhưng ngay cả chiến sinh tử vẫn chưa trải qua.
Roi này quất trên mặt hắn, cảm giác đau đớn không thôi.
“Tiểu súc sinh đáng chết, ngươi lại dám đánh ta, ngươi lại dám đánh ta, ta muốn phanh thây xé xác ngươi ra.” Phong Hàng cuồng loạn gào rít, trong mắt bắn ra hai tia hận ý ác độc.
Hắn tràn ngập hận ý với Tông Tuấn, cũng tràn ngập hận ý với Yến Tử Hiên.
“Không nhìn thấy bổn công tử bị đánh sao, các ngươi còn không mau ra tay!” Sau đó, Phong Hàng lại quay đầu nhìn hộ vệ bên cạnh mắng.
.
Bạn cần đăng nhập để bình luận