Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 688: Thừa thế xông lên (2)

Nếu có thể thành công leo lên đến ngọn núi thứ tám mươi mốt, lĩnh ngộ Vô Địch thế, nói không chừng những người cùng thế hệ trong Thập vực chỉ có năm người là đối thủ của hắn.
Hiện tại khoan hẳn nghĩ tới chuyện đó, chữa thương quan trọng hơn.
Lục Trần ngồi trên mặt đất, vừa vận công pháp vừa trị thương cho bản thân.
Lục Trần ở trên đỉnh núi nửa tháng, không những thương thế khỏi hẳn mà thế tích lũy được cũng tăng lên mấy phần.
Lục Trần thở phào một hơi, trong mắt mang theo chút uy nghiêm, uy áp tản ra từ cơ thể hắn vô cùng cường đại.
Giờ khắc này, hắn đã có được uy nghiêm của vương giả.
Không đến Vương cảnh nhưng có thể giết được Vương cảnh.
“Vô Địch thế, có thể Trảm Hoàng thì phải. Vậy thì…ta sẽ lĩnh ngộ được Vô Địch thế, để thử xem nó có thể Trảm Hoàng thật hay không.” Lục Trần tự nhủ, thần sắc vô cùng tự tin.
Đối với Lục Trần, hắn đã đến rất gần với Vô Địch thế rồi nên hắn rất tự tin mình có thể leo qua tất cả các ngọn núi, lĩnh ngộ Vô Địch thế trong truyền thuyết.
Lục Trần nói xong liền đứng dậy, xuống núi, không muốn chậm trễ nữa, hắn muốn thừa thế xông lên, phá luôn sơn thế của hai ngọn núi còn lại.
Lục Trần đi đến chân ngọn núi thứ tám mươi, ngẩng đầu lên ngọn núi khổng lồ này.
Ngọn núi thứ tám mươi vô cùng đặc biệt, nhìn từ xa đỉnh núi giống như một cái đầu rồng khổng lồ, những ngọn núi nhỏ trùng điệp phía sau lơ lửng trên mặt đất giống như thân rồng.
“Thiên Long phong, sơn thế hóa thành Thiên Long, cuồng bạo hơn cả cự tượng, để ta đến xem xem có thật như vậy không.” Lục Trần tự nhủ, nói xong liền bước vào Thiên Long phong.
Ầm một tiếng!
Sơn thế của Thiên Long phong được kích hoạt, thân núi run lên, một nguồn sức mạnh cổ xưa to lớn chậm rãi khôi phục theo sơn thế của Thiên Long phong.
Trong lúc bất chợt, xung quanh dâng lên trận sương mù lớn mịt mờ, bao phủ ngọn núi thứ tám mươi.
Cùng lúc đó, cấp cao của gia tộc u Dương âm thầm quan sát, thấy sương mù bao phủ ngọn núi thứ tám mươi, trong lòng thở dài một hơi.
Sơn thế của ngọn núi thứ tám mươi cực kỳ đặc biệt, sơn thế hóa thành cự long, đồng thời tràn ngập một tầng sương mù màu trắng, cản trở thần niệm thăm dò.
Cho dù là cảnh giới Thánh Vương cũng không cách nào thăm dò tình huống bên trong.
Lục Trần bị trận sương mù lớn bao phủ, sau đó thấy được một thân thể cự long tráng kiện, quanh quẩn trên đỉnh ngọn núi thứ tám mươi, đầu rồng khổng lồ giống như cung điện, đồng tử giống như đèn lồng, rực rỡ chói mắt, giống như hai ngọn đèn lồng.
Thân cự long dài như người trưởng thành, vảy loại lớn nhỏ màu trắng, vảy màu trắng giống như ngọc thạch, trắng nõn nà, óng ánh long lanh.
Đây là một con Bạch Long, hóa thân của sơn thế ngọn núi thứ tám mươi, nhưng lại giống như một con cự long chân chính hồi phục, mắt nhìn Lục Trần.
Lục Trần ở trước mặt cự long giống như con kiến hôi, căn bản tầm thường.
Mặc dù chỉ có một con Bạch Long, nhưng phát ra uy áp, lớn mạnh hơn nhiều so với con voi lớn của ngọn núi thứ bảy mươi chín, dường như uy áp sắp hóa thành thực chất, đậm đặc kinh người, sức mạnh vô hình nhồi vào mỗi một tấc không gian, khiến hô hấp của Lục Trần đều có chút khó chịu.
Lục Trần nhìn chằm chằm con Bạch Long này, đôi mắt như đèn lồng lớn nhỏ kia im lặng nhìn chăm chú vào hắn, rất lạnh lùng, vô tình.
Giống như một con rồng chân chính có sinh mệnh.
Bạch Long không nhúc nhích, cứ nhìn Lục Trần như vậy, nhưng uy áp kinh khủng tràn ngập mỗi một tấc không gian.
Xương cốt của Lục Trần bị đè ép rung động lộp cộp, giống như sai vị trí, lại giống như vỡ tan tành, rõ ràng vô cùng, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Trên mặt Lục Trần lộ ra thần sắc thống khổ, bởi vì lúc hắn cảm giác toàn bộ sức mạnh bốn phía đến đè ép hắn, hắn giống như là rơi vào trong hắc động, thân thể bắt đầu vặn vẹo, như bị kéo dài vô hạn.
Lục Trần gầm nhẹ một tiếng, điên cuồng vận chuyển công pháp, chống cự luồng uy áp vô cùng đáng sợ, tỏa ra từng chút, đối kháng với uy áp.
Ầm, ầm, ầm!
Dưới uy áp siêu mạnh của Bạch Long đang lan tràn, Lục Trần và những đối kháng, bọn họ ở giữa dải đất, toàn bộ bị sức mạnh vô hình nhồi đầy, hai luồng sức mạnh to lớn giao hội, va chạm, ma sát thành sức mạnh cuồng bạo nhất.
Dưới ma sát lớn mạnh lại ra đời từng tia chớp.
Ha… ha… ha!
Tia chớp giống như ngân xà đi loanh quanh, hồ quang đan vào, cảnh tượng đáng sợ.
Lúc này, bất kỳ một Vương giả nào, cho dù là Vương giả viên mãn tới giữa bên, thừa nhận va chạm giữa hai luồng sức mạnh, đoán chừng cũng sắp bị xé thành mảnh nhỏ.
Đây không phải là nói giỡn.
Khí lực của Lục Trần, đã rất hùng mạnh rồi, ít nhất có thể cứng rắn hung hãn với Nguyên Thần cảnh thậm chí Vương cảnh thúc đẩy phân phát một Hoàng khí, dĩ nhiên nếu như là Hoàng cảnh trở lên thúc đẩy phân phát Hoàng khí, có thể phân phát uy lực trình độ cao nhất của Hoàng khí, Lục Trần còn tạm thời không thể chống lại.
Nhưng Hoàng khí do Vương cảnh thúc đẩy phân phát, trừ khi cực kỳ sắc bén giống như các loại đao kiếm, hắn dám dùng tay không bắt lấy.
Nhưng bây giờ, bộ mặt của Lục Trần, cánh tay, vân vân, gân xanh nổi lên, da đỏ ngầu, mơ hồ có máu tươi từ lỗ chân lông đi ra, có thể thấy được bây giờ Lục Trần chịu áp lực lớn cỡ nào.
Luồng áp lực này hùng mạnh đến không thể tưởng tượng.
Soạt! Rầm rầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận