Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 471: Hạt giống thần hỏa nảy mầm

Dễ dàng đả thương một Thánh Vương, hơn nữa còn khiến cho hắn không hề có lực phản kháng, tuyệt đối phải cao một cảnh giới mới có thể làm được, Thánh Vương cùng cảnh giới có lẽ sẽ không làm được.
Lời nói của Lục Trần khiến ánh mắt Hàn Mặc hiện lên sự lạnh lẽo: “Một đại Thiên Tôn, một trong những người quyết định tham chiến năm đó.”
“Đại Thiên Tôn!” Lục Trần kinh ngạc.
Hắn có nghe nói đôi chút với cảnh giới trên Thánh Vương, Tôn giả áp đảo trên Thánh Vương phân biệt là Tôn giả cảnh, Chí Tôn (cảnh giới của Hắc Long yêu tôn), Thiên Tôn.
Người nổi bật trong Thiên Tôn được xưng là đại Thiên Tôn.
Năm đó bộc phát chiến đấu là ở lĩnh vực Thiên Tôn, Hàn Mặc là Thánh Vương nên hoàn toàn không cách nào can thiệp.
Hắn chưa từng nghe đến loại chiến đấu cấp bậc này.
Bất chợt, Lục Trần kinh ngạc khiếp sợ, nếu một khi người của bọn họ tiến vào phá vỡ cái gọi là tế đàn nguyền rủa, người bên trong chạy đến mười vực, chỉ sợ là một trận hạo kiếp không cách nào tưởng tượng được đối với người của mười vực.
Dù năm sư phụ của mình có mạnh hơn nữa, cũng không mạnh hơn một Thiên Tôn.
Vì thế, Lục Trần nói ra lo lắng của mình.
Hàn Mặc cười cười, nói: “Lo lắng của ngươi quả thật sẽ phát sinh, nếu như bọn ta đi ra ngoài thì sẽ có một làn sóng lan đến mười vực, đặc biệt là người của tộc Ma Bất Tử am hiểu giết chóc, sẽ tạo thành cục diện đồ thán sinh linh.”
“Nhưng cũng không cần quá lo lắng, tuy cấp bậc cao nhất của mười vực chỉ là Thánh Vương, nhưng nghe nói có ẩn tàng mấy đại hung, đã có mấy Thiên Tôn Thượng Giới thiên bỏ mạng ở mười vực.”
“Mấy Thiên Tôn bỏ mạng á?” Lục Trần kinh ngạc.
Hàn Mặc cười nói: “Ừ, trong mười vực có lẽ có đại hung cấm kỵ có thể dễ dàng giết Thiên Tôn, còn là nhân vật cấp bậc nào thì ta cũng không rõ lắm, chỉ là trước đó có nghe qua thế lực của tộc Ma Bất Tử, Trớ Chú giới, Vu Thể giới… áp đảo chư thiên, thường xuyên xây dựng tế đàn, muốn hàng lâm mười vực tìm kiếm thần vật trong truyền thuyết, nhưng mãi không thành công.”
Hàn Mặc dừng lại một chút, rồi nói: “Thật ra ta cũng hy vọng người của các ngươi tiến vào có thể phá vỡ phong ấn, nhưng phong ấn rất nguy hiểm, đã có vô số người của tộc Ma Bất Tử với Vu Thể giới chết ở nơi đó.”
Năm đó, người của tộc Ma Bất Tử và Vu Thể giới bị mắc kẹt, bọn họ bị nguyền rủa, để đi ra ngoài, thực sự đã làm hết sức mình.
Cách phổ biến nhất chính là sinh ra đời sau, bồi dưỡng để xông vào vùng đất phong ấn.
Mặc dù trong cơ thể bọn họ có nguyền rủa, ngoại trừ không thể đẩy ra khỏi cơ thể thì vẫn có thể khống chế, tránh nguyền rủa không giáng xuống trên thân trẻ sơ sinh.
Trẻ sơ sinh có thể tu luyện bình thường, sau khi được bồi dưỡng thì đi lang bạt ở vùng đất phong ấn, kết quả toàn bộ đều chết hết.
Cho nên Hàn Mặc cũng không coi trọng đám người Lục Trần.
Nhưng Lục Trần quả thật rất xuất sắc, chỉ dựa vào Nguyên Thần cảnh đã ngưng luyện được kiếm ý nói rõ thiên phú của Lục Trần, không kém thiếu niên Chí Tôn của Thượng Giới thiên.
Danh hiệu thiếu niên Chí Tôn của Thượng giới có nghĩa là sau này có tỷ lệ trở thành Chí Tôn cảnh.
Danh hiệu này vốn không phải được đặt tùy tiện, chỉ có thanh niên cực kỳ xuất sắc mới có thể đạt được vinh dự này.
“Trước khi Lê Hoa chưa triệu hoán ngươi, ngươi hãy ở động phủ ta tu luyện đi.” Hàn Mặc mở miệng nói: “Dãy núi Long Tích này trừ ta ra thì còn có hai Thánh Vương cùng với mấy Yêu Thánh bình thường, nếu tùy ý lang bạt sẽ có nguy cơ bị giết chết.”
“Được.”
Lục Trần vội vàng đồng ý.
Nhưng trong lòng lại đang tính toán một chuyện khác, chỉ là hiện tại vẫn chưa thể thực hiện.
Hàn Mặc phất tay, dòng nước phía dưới dạt ra hai bên, lộ ra một khu vực không có nước rộng mười trượng, mấy ngàn mét dưới mặt nước lộ ra đường viền của một tòa kiến trúc.
Lục Trần nhìn thấy cảnh này, quả thực sợ ngây người, đây là năng lượng cấp bậc Thánh Vương sao.
Dùng vô thượng đại pháp lực để mặt nước dạt ra hai bên, hơn nữa còn dạt xuống mấy ngàn mét, điều này cũng đáng sợ quá rồi.
Hàn Mặc dẫn theo Lục Trần cùng với năm đời sau tiến vào trong cung điện phía dưới.
“Ngươi hãy tu luyện ở chỗ này, đáy nước này có một suối nguồn, linh khí sung túc, tu luyện ít sẽ có tác dụng nhiều.” Hàn Mặc dẫn Lục Trần đi tới một gian phòng, sau đó nói.
Trên thực tế không cần Hàn Mặc nói, Lục Trần cũng cảm nhận được linh khí phía dưới còn nồng đậm hơn so với bên trên.
“Đa tạ tiền bối!” Lục Trần nói.
Lục Trần nói xong, lập tức đi vào phòng, bắt đầu tu luyện.
Tranh thủ thời gian này để tăng chút cảnh giới, dù sao thì cũng sắp đối mặt với khiêu chiến không rõ tình hình.
Cũng không biết cái gọi là vùng đất phong ấn rốt cuộc là nơi thế nào.
Thời gian vội vàng trôi qua một tháng, thực lực của Lục Trần tăng trưởng rất nhiều, nhưng cứ không đột phá được tiểu cảnh giới.
Chẳng qua lại có một chuyện khác xảy ra.
Trong trạng thái tu luyện Lục Trần bỗng nhiên cảm giác thức hải đau nhức, cảm giác như bị thiêu đốt.
Sau khi nội thị thì kinh ngạc phát hiện trên không thức hải của mình lại có một đóa sen màu đen.
Bên ngoài đóa sen này tản mát ra hỏa diễm, thoạt nhìn như một đóa hoa sen màu đen.
Ngọn lửa màu đen tản mát ra nhiệt độ khủng bố, thiêu đốt linh hồn Lục Trần.
Hắc Long yêu tôn tử trận ở bên trong lẩm bẩm nói: “Nảy mầm nhanh như vậy sao.”
Lần trước Diệt Thế Hắc Diễm bị áp thành hạt giống cách đây không bao lâu, không ngờ hạt giống phá vỏ nở ra đóa hoa sen nhanh như vậy.
“A!”
Lục Trần đau đớn rên rỉ.
Đóa hoa sen màu đen này tản ra nhiệt độ cực cao, giống như sóng biển xâm nhập vào thức hải từng đợt từng đợt, tạo thành hiệu quả thiêu đốt, khiến Lục Trần đau đớn kêu lên.
Dù sao thức hải là nơi yếu ớt nhất của cơ thể con người, một khi tổn thương đến thức hải, nhẹ thì trở nên mất trí nhớ, nặng thì mất mạng.
Cảm giác nóng rực trong thức hải ngày càng đau, Lục Trần lăn qua lăn lại trên mặt đất, vẻ mặt một mảng đau khổ, cũng không biết qua bao lâu, Lục Trần hôn mê.
Trong lúc hôn mê, bóng dáng Hàn Mặc chợt lóe, đi tới trước mặt Lục Trần.
Thấy Lục Trần hôn mê, một luồng thần niệm của Hàn Mặc xông vào trong đầu Lục Trần, lúc này nhìn thấy một đóa hoa sen màu đen trên không thức hải.
Đương nhiên cũng thấy được nguyên thần của Hắc Long yêu yôn trong Thế Tử trận, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không để ý, dù sao thì nguyên thần Hoàng cảnh cũng không thu hút được sự chú ý của hắn.
Toàn bộ sự chú ý của Hàn Mặc đều đặt bên trên đóa hoa sen màu đen trong thức hải của Lục Trần, tự nhủ: “Xem ra tên nhóc này là người có đại cơ duyên, có người biến thần hỏa thành hạt giống, trồng trong hồn lực của hắn, dùng hồn lực để nuôi dưỡng, bồi dưỡng hạt giống mọc rể nảy mầm, hiện giờ đã đến giai đoạn mọc rể nảy mầm rồi.”
Lúc Hàn Mặc nói chuyện, hoa sen màu đen lơ lửng bên trên thức hải của Lục Trần hóa thành từng giọt dịch thể màu đen, nhỏ giọt vào bên trong thức hải, hòa thành một thể với thức hải.
Đợi toàn bộ hoa sen màu đen hóa thành dịch thể màu đen, sau khi hòa thành một với hồn lực của thức hải, Hàn Mặc mới đi ra ngoài.
Lục Trần cũng không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, chỉ nheo mắt rồi mở mắt ra, đau đớn xoa xoa đầu.
“Ngươi tỉnh rồi!”
Một âm thanh bất thình lình vang lên bên tai Lục Trần.
Lục Trần quay đầu nhìn, lập tức nhìn thấy Hàn Mặc đang ngồi bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh nhìn lấy hắn.
Lục Trần mơ màng hỏi: “Hàn Mặc tiền bối, ta đã xảy ra chuyện gì, sao lại ngất đi vậy.”
Nhưng trong lòng lại đang cảnh giác, có khi nào là Thánh Vương này chỉnh hắn, dù sao thì một Thánh Vương muốn chỉnh hắn, hoàn toàn có thể hành động mà không ai hay biết.
Nhưng vừa nghĩ đến lại cảm thấy không có khả năng.
Nếu như Thánh Vương này muốn chỉnh hắn thì có lẽ hắn sẽ không tỉnh lại được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận